Tin tức đó khiến Nam Ly vô cùng chấn động. Cô nhớ tới mấy phút trước thôi, mình vẫn còn gặp Khương Thất Thất, thậm chí cô ta còn mới gửi tin nhắn cho cô mấy phút trước.
Nam Ly nhìn màn hình điện thoại đã đen xì, đột nhiên cảm thấy có chút sửng sốt.
Mặc dù cô rất căm hận Khương Thất Thất, nhưng thực lòng bản thân cô cũng chưa bao giờ mong muốn cô ta chết đi. Nam Ly càng hy vọng Khương Thất Thất có thể sống mà chuộc hết lỗi làm của mình.
Bên kia, tin tức nhà Khương Thất Thất bị hỏa hoạn cũng mau chóng lan truyền trong công ty.
Có người vì chuyện này mà thở phào, có người e sợ, có người lại nói Khương Thất Thất xấu xa như thế chết đúng là đáng đời. Câu chuyện của cô ta nhanh chóng trở thành chủ đề trong công ty.
Nam Ly cũng bán tín bán nghi.
Buổi tối hôm đó, Nam Ly cố ý chờ Thẩm Mặc trở về, vừa thấy xe vòng vào biệt thự, Nam Ly vội chạy tới hỏi thăm anh.
- Anh về rồi sao?
- Hôm nay không đi tập bắn súng sao?
Nam Ly gật gật đầu.
- Đã tập rồi.
Thẩm Mặc đẩy xe lăn vào trong nhà, nhìn thấy vẻ mặt hoang mang của Nam Ly cũng không nhịn được mà hỏi.
- Có chuyện gì thế?
Nam Ly mím môi, chìa tin tức Khương Thất Thất chết cháy cho Thẩm Mặc xem.
- Cô ta chết rồi.
Thẩm Mặc nhíu mày, nhưng lại không hề có biểu cảm gì quá mức. Nam Ly nhớ đến trước đó Thẩm Chương từng nói, Thẩm Mặc từng giết người, cô không khỏi có chút suy nghĩ sâu xa.
- Cô nghĩ là tôi làm à?
Nam Ly nhìn anh, trắng trợn gật đầu, ai ngờ đổi lại là nụ cười châm chọc của Thẩm Mặc.
- Nam Ly, giết người là phạm pháp, tôi chưa đến mức vì cô mà làm như vậy đâu.
Hơn nữa giết chết Khương Thất Thất đối với anh quả thật chẳng có tí lợi lộc nào.
Nam Ly lúc này mới thu hồi dáng vẻ bán tin bán nghi của mình.
Mấy ngày sau đó, Tôn Triết vẫn thỉnh thoảng gửi tin tức của Khương Thất Thất cho cô, Khương Thất Thất không có gia đình, hậu sự của cô ta cũng không có ai lo.
Cảnh sát điều tra cũng không tìm được gì, chỉ tra ra được Khương Thất Thất bị người ta hành hạ, dường như là sống sờ sờ bị thiêu chết.
Tin tức này khiến Nam Ly cũng không mấy vui vẻ, sau đó cô cũng bảo Tôn Triết không cần gửi thêm nữa. Người cũng đã chết rồi, ân oán trước đó đều tan thành mây khói.
Ngày Khương Thất Thất bị đem đi hỏa thiêu, Nam Ly dù rất hận cô ta nhưng vẫn cố ý đến nhìn một cái.
Khương Thất Thất sống rất tệ, cho nên từ trước đến nay cũng chẳng có ai thương xót cho cô ta. Ngay cả một người đến viếng cũng chẳng có.
Nam Ly nhớ tới năm ba mẹ cô cưu mang Khương Thất Thất, ban đầu cô ta là một cô bé ngoan, luôn khiến ba mẹ cô hài lòng. Gia đình bọn họ chẳng lúc nào vắng tiếng cười.
Thế nhưng chẳng ngờ Khương Thất lại không biết đủ, không chỉ muốn chiếm tài sản và sự yêu thương của ba mẹ Nam Ly mà còn nhẫn tâm hãm hại bọn họ để chiếm hết tài sản.
Lòng tham của con người giống như vực thẳm, ban đầu chỉ là chiếc bóng nhỏ sau lưng, sau đó cứ lớn dần. Sự ghen tị đã nuôi nó trở thành con quái vật, sau rồi nuốt chửng lấy chính bản thân Khương Thất Thất.
- Đừng lúc nào cũng chỉ ghen tị với người khác nữa.
- Kiếp sau, hãy sống tốt cuộc sống của mình.
Nam Ly thắp cho Khương Thất Thất một nén nhang, giờ đây cũng chỉ có cô và Tôn Triết là hai người cuối cùng đưa tiễn cô ta.
Tối đó, Nam Ly về biệt thự hơi muộn. Thấy người giúp việc đang dọn dẹp đồ ăn, Nam Ly liền hỏi.
- Thẩm Mặc về chưa ạ?
- Cậu chủ đã về từ sớm rồi, vẫn đang đợi phu nhân ở trên phòng đó ạ.
Nam Ly cảm ơn bọn họ rồi lên phòng.
- Sao anh không bật đèn lên vậy?
Thấy trong phòng tối om, Nam Ly không khỏi ngạc nhiên. Cô vươn tay muốn bật đèn nhưng phát hiện Thẩm Mặc cứ ngồi im không nhúc nhích.
- Thẩm Mặc?
Nam Ly gọi thêm một tiếng, phát hiện ra tư thế của Thẩm Mặc có chút kì lạ. Đầu Thẩm Mặc hơi gục xuống, hai tay buông thõng, không hề có phản ứng gì trước lời gọi của cô.
Ánh sáng ngoài cửa sổ quá ít ỏi, khiến Nam Ly không thể nhìn rõ gương mặt anh. Sợ Thẩm Mặc lại phát bệnh, Nam Ly vội vàng tiến tới, lay gọi anh.
- Thẩm Mặc?
Thế nhưng khi cánh tay của Nam Ly vừa chạm vào anh, cô đột nhiên cảm thấy lạnh toát. Bởi vì cánh tay của Thẩm Mặc hiện tại vừa lạnh vừa nhão, chẳng hề giống tay người sống. Nam Ly kinh hãi, ngẩng mặt lên, đột nhiên phát hiện ra mặt anh đầy máu.
Mà con ngươi của Thẩm Mặc cũng chẳng hề có chút ánh sáng nào, giống như con rối nhìn chằm chằm Nam Ly.
Cô cảm thấy cả người như bị đông cứng, ngay cả hô hấp cũng ngừng lại.
Nam Ly nhìn thấy miệng anh mở lớn, hàm răng sắc nhọn tràn đầy máu tươi, như chuẩn bị cắn lên cổ cô.
Ngay sau đó, khuôn mặt của Thẩm Mặc liền biến thành mặt của Khương Thất Thất, khuôn mặt cô ta cháy đen, nhìn không ra hình thù gì. Chỉ có hàm răng trắng nhởn đầy máu đang nhe nanh với cô.
Nam Ly cảm thấy cả người đông cứng như bị điểm huyệt. Mà từ khuôn miệng đó, từng tiếng vang lên như ác quỷ đòi mạng khiến Nam Ly rợn cả gáy.
Khuôn mặt Khương Thất Thất vặn vẹo, nhe răng cười với cô.
- Nam Ly….tôi…đến đòi nợ.
Sau đó cô ta mở lớn cái miệng đầy máu, lập tức cắn lên cổ cô.