- Asaaaaaaa!
Nam Ly thét lên một tiếng kinh hoàng, cô bật dậy, hai mắt mở lớn, lồng ngực phập phồng vì kinh hãi.
- Nam Ly? Nam Ly?
Nghe thấy tiếng gọi bên cạnh, Nam Ly lúc này mới hoàn hồn. Sau khi nhìn rõ khuôn mặt lo lắng của Thẩm Mặc, Nam Ly lúc mới cảm thấy tỉnh táo hơn. Cô ngay lập tức ôm chầm lấy anh.
- Không sao rồi!
Thẩm mặc vỗ nhẹ lên lưng cô, an ủi. Cảm nhận được người trong vòng tay của mình đang run rẩy, Thẩm Mặc chỉ nhẹ nhàng xoa lưng cho cô.
- Đừng sợ! Có tôi ở đây rồi!
Cảm giác ghê tởm khi bị gương mặt cháy đen của Khương Thất Thất cắn vào cổ vẫn làm Nam Ly cảm thấy rất khó chịu. Cổ họng cô lợn cợn nhưng lại không thể nôn được.
Nam Ly ghì chặt lấy anh, mất một lúc mới có thể ổn định được tâm trạng.
Hơi ấm của Thẩm Mặc truyền tới người cô, khiến cho Nam Ly rốt cuộc mới cảm thấy mình vẫn còn sống.
Chờ đến khi Nam Ly bình tĩnh hơn, Thẩm Mặc mới hỏi cô.
- Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Lúc nãy người nhà nghe thấy tiếng cô hét lớn, vừa chạy lên thì đã thấy cô nằm bất tỉnh trên sàn rồi.
- Tôi…
Đầu óc Nam Ly bây giờ cũng rất hỗn loạn, chẳng thể phân biệt được đây là thật hay là mơ. Nhớ đến cảnh tượng kinh khủng khi nãy, Nam Ly vô thức mà siết chặt bả vai, run rẩy kể lại.
- Hồi nãy tôi nhìn thấy anh ở trong phòng, tôi gọi anh mãi nhưng anh không trả lời. Sau đó anh đột nhiên biến thành Khương Thất Thất. Cô ta nói muốn đòi nợ tôi, sau đó, sau đó…
Thấy cô dường như vẫn còn hơi hoảng, Thẩm Mặc ôm lấy Nam Ly, không tiếp tục truy hỏi nữa.
- Được rồi, chỉ là ác mộng thôi, đã không sao nữa rồi.
Anh ngồi trên giường, để Nam Ly tựa đầu vào ngực mình. Nghe thấy nhịp tim vững chãi đó, tâm tình Nam Ly mới thoáng ổn định hơn.
- Thẩm Mặc, anh đừng đi đâu nhé, tôi sợ lắm.
Cô nắm lấy tay anh, dường như rất sợ Thẩm Mặc sẽ ra ngoài rồi bỏ mình lại một mình.
Nếu là bình thường, Thẩm Mặc nhất định sẽ chê cười cô nhát gan, hoặc là nói lời chọc ngoáy Nam Ly, nhưng hôm nay thấy cô như vậy, anh chỉ nhẹ nhàng an ủi.
- Tôi sẽ không đi đâu cả.
Nam Ly lúc này mới vững dạ hơn, cô nắm chặt lấy vạt áo của anh, sau đó dần dần thiếp đi.
- Đã tiêm thuốc an thần rồi, không có chuyện gì nữa.
Hứa Thần vừa nói vừa đóng gói đống đồ đạc ở vào trong túi khám bệnh. Cậu ta ngáp một cái rõ to, biểu tình rất là bất mãn vì nửa đêm còn bị Thẩm Mặc lôi cổ dậy.
Vốn dĩ Hứa Thần là bác sĩ riêng của Thẩm Mặc, trước đây cũng không ít lần cậu ta phát bệnh giữa đêm, làm Hứa Thần phải chạy qua. Nhưng không ngờ lần này người mà hứa thần khám lại là Nam Ly.
Thấy cô dưới tác động của thuốc an thần mà ngủ say, không còn hoảng loạn như trước, Thẩm Mặc mới cho Hứa Thần ra về.
- Tôi nói cậu biết nhé, tôi là bác sĩ riêng của cậu nhưng cũng có chừng mực thôi. Lần sau còn gọi tôi lúc nửa đêm như vậy, tiền công tôi sẽ lấy gấp ba.
Lúc đó, nghe thấy giọng nói gấp gáp của Thẩm Mặc qua điện thoại, Hứa Thần còn tưởng là có người sắp chết rồi. Ai dè đến nơi chỉ gặp được một Nam Ly gặp ác mộng, tiêm cho một mũi thì ngủ ngon.
Chẳng lẽ không ai dạy Thẩm Mặc những chuyện cỏn con thế này tìm đại một bác sĩ cũng giải quyết được. Có nhất thiết phải gọi thần y như cậu ta nửa đêm chạy tụt quần đến đây hay không?
- Thẩm Mặc, lần sau tôi kiến nghị cậu trông chừng bà xã cho kĩ, đừng gọi tôi nửa đêm vì chuyện nhỏ này nữa.
- Lắm lời. Hết việc của cậu rồi, lăn đi.
- Đúng là đồ vắt chanh bỏ vỏ, xong việc rồi thì liền không còn bạn bè gì nữa.
Hứa Thầm lầm bầm mắng Thẩm Mặc. Thấy cậu ta toan rời đi, Thẩm Mặc lại nói.
- Cô ấy thật sự không có vấn đề gì chứ?
- Xin cậu đấy, chỉ là mê sảng bình thường thôi.
Cậu ta vừa nói vừa đánh một cái ngáp rõ to, chỉ muốn mau chóng lui quân về lại tổ ấm thân yêu của mình mà đánh một giấc.
Thẩm Mặc lúc này mới chịu buông tha cho Hứa Thần. Trời mới biết, lúc nãy nhìn thấy cô bất tỉnh, người bình tĩnh như anh rốt cuộc cũng phải hoảng sợ.
Trong lúc chờ bác sĩ đến, Nam Ly dường như vô cùng hoảng loạn. Cũng chẳng biết trong giấc mơ của cô nhìn thấy cái gì mà cứ la hét không ngừng.
Biểu tình hoảng sợ không người che chở đó khiến Thẩm Mặc cũng đau lòng. Trong giấc mơ, Nam Ly cứ bấu chặt lấy tay anh, không ngừng gọi tên anh. “Thẩm Mặc! Thẩm Mặc!”
Nhưng cho dù Thẩm Mặc có gọi thế nào thì cô cũng không tỉnh.
Mãi đến lúc này, nhìn thấy Nam Ly ngủ say, anh mới có thể thở phào một hơi.
- Nếu cậu lo lắng thì mấy ngày nữa tôi sẽ đến khám lại cho cô ấy.
- Biết rồi.
Thấy Thẩm Mặc lợi dụng mình xong thì liếc cũng chẳng buồn liếc, Hứa Thần cũng không rảnh ở lại nhìn người ta ân ái, chỉ xì một tiếng rồi ôm đồ trở về.
Quản gia tiễn anh ra ngoài cửa. Lúc này, trong phòng chỉ còn lại Thẩm Mặc và Nam Ly, thấy cô ngủ say, anh mới khẽ khàng nằm xuống.
Trong giấc mơ nhưng Nam Ly dường như vẫn còn lo lắng, nắm tay bấu chặt lấy góc áo của Thẩm Mặc.
Anh vươn tay ôm lấy cô.
- Đừng sợ, Nam Ly, có tôi ở đây rồi.
Anh thủ thỉ vào tai cô, chẳng biết có phải vì những lời này không mà khuôn mặt cô dần giãn ra, sau đó mới an tĩnh chìm vào giấc ngủ.
Một đêm này, Thẩm Mặc không ngủ, cứ thế bồi bên cạnh cô đến khi trời sáng.
–
Sau khi tiễn bác sĩ Hứa trở về, quản gia bước chân vào nhà thì đã nghe thấy hai người làm đang to nhỏ.
- Phu nhân hình như bắt đầu rồi đấy.
- Cô là nói chuyện lúc đó...
- Cô không nhớ sao, Tô tiểu thư năm đó cũng có cùng một hội chứng như vậy, sau đó không bao lâu thì…
Giọng nói của bọn họ không giấu được sự kinh hãi, dường như nhớ đến kết cục của cô gái năm xưa, ai nấy đều không nhịn được mà rùng mình.
- Còn không đi làm việc, đừng ở đó lắm lời.
Nghe thấy tiếng quản gia lớn tiếng, bọn họ mới giật mình, vội vã cúi đầu xin lỗi rồi trở vào trong phòng.
Mà lúc này, quản gia cũng nhìn về phía phòng ngủ đã tắt đèn trên tầng 3, không khỏi thở dài.
Chẳng lẽ, chuyện năm đó lại sắp lặp lại rồi sao?