Đến bây giờ, Nam Ly vẫn chưa thể tin được mình vừa mới kết hôn. Mà đối tượng lại chính là người đàn ông xa lạ cô chỉ vừa mới gặp vài phút trước.
Lúc này, hai người đã ở cục dân chính làm thủ tục, đến khi nhận giấy chứng nhận kết hôn, Nam Ly vẫn còn chưa hết bàng hoàng.
- Sao hả? Muốn đổi ý rồi sao?
Nam Ly lắc đầu, cô cảm thấy sự tình có chút không thực, nhưng Nam Ly biết nếu mình không mau chóng kết hôn, Thiệu Quần nhất định sẽ không để cho cô được yên.
- Chúng ta nhất định phải làm thủ tục luôn hay sao?
Nam Ly nhìn tờ giấy chứng nhận, cảm thấy so với mình, người đàn ông này còn vội vàng hơn.
- Không thì sao? Cô có hai chân, tôi đuổi không lại, chút nữa cô lại đổi ý thì tôi biết tìm vợ ở đâu bây giờ.
- Tôi…tôi không có ý đó.
Tuy rằng quyết định chóng vánh, nhưng Nam Ly trước nay không phải là người hay nuốt lời. Nghe cô đáp vậy, người đàn ông lại cười.
- Được, vậy thủ tục đã xong rồi, chúng ta về thôi.
- Về…về đâu?
Thấy Nam Ly còn chưa hết hoang mang, người đàn ông lại ra hiệu cho người bên cạnh đỡ anh lên xe, giọng nói nửa đùa nửa thật.
- Đương nhiên là về nhà tôi rồi. Chúng ta đã kết hôn, tôi đưa cô về gặp ba mẹ chồng.
Thế là, Nam Ly mơ mơ hồ hồ mà thật sự theo anh lên xe.
Thông qua giấy chứng nhận nóng hổi vừa lĩnh, Nam Ly mới biết tên người chồng mới cưới của mình. Anh tên là Thẩm Mặc. Nam Ly lẩm nhẩm cái tên này, cảm thấy có chút quen tai.
Họ Thẩm ở trong thành phố này không phải là nhiều, mà hình như gia tộc lớn nhất ở thành phố A này cũng là họ Thẩm.
Nam Ly không nhịn được mà nhìn trộm người chồng mới cưới của mình.
Lúc nãy vì rất nhiều việc, cô chưa có dịp ngắm kỹ anh, giờ nhìn thấy mới phát hiện chồng mới cưới của mình đẹp trai siêu cấp, ngay cả minh tinh siêu hot hiện tại e rằng gặp anh cũng phải nhún nhường vài phần.
Chậc chậc, đáng tiếc, vậy mà lại là một người què.
Nam Ly âm thầm thay anh tiếc hận, đồng thời, cô cũng phủ nhận thân phận của anh. Bởi vì Nam Ly chưa bao giờ nghe nói gia tộc nhà họ Thẩm có ai bị khuyết tật.
Thôi, nghèo một chút cũng được, què chân cũng không sao, bằng gương mặt này, Nam Ly cũng cảm thấy mình không lỗ.
Chiếc xe đưa hai người đi vòng một vòng, Nam Ly đ/ánh giá anh, quần áo trên người không phải là đồ hiệu, xe thì…hình như cũng là xe đi thuê.
Nam Ly âm thầm suy tính, cũng làm sẵn công tác tư t/ưởng cho bản thân. Nếu chút nữa xe dừng lại ở một ngôi nhà lụp xụp, cô cũng nhất định phải giữ gương mặt vui vẻ, không nên khiến cho chồng mới cưới xấu hổ.
Công tác chuẩn bị tâm lý vừa xong, xe cũng dừng lại. Người đàn ông xuống xe trước.
Trước mặt Nam Ly là một căn nhà nhỏ, so với tưởng tượng của cô thì vẫn khang trang hơn nhiều. Căn nhà chỉ có một tầng, được lợp mái ngói, ngoài cổng còn có một con chó labolador siêu bự đứng canh đang hé mắt nhìn Nam Ly.
Vẫn được, vẫn được, cho dù không có tiền nhưng cũng không đến mức nhà tranh siêu vẹo như Nam Ly tưởng tượng. Nam Ly tươi cười hướng chồng mới cưới mà nặn ra một câu khen ngợi.
- Cũng khá là…ấm cúng nhỉ.
- A chú chó này cũng dễ thương quá.
Nam Ly vừa định tiến lên mở cửa nhà để xoa đầu chú chó, đột nhiên nghe thấy Thẩm Mặc gọi giật mình lại.
- Nam Ly, cô làm cái gì vậy?
- Thì…thì về nhà đó.
Thẩm Mặc khó hiểu hỏi.
- Nhà nào?
- Thì…không phải…
Nam Ly quay lại định đáp đã thấy Thẩm Mặc đẩy cánh cổng biệt thự ở bên cạnh. Ngay giây phút đó, cằm của Nam Ly suýt nữa thì rớt xuống đất.
Cả đời này, cô cũng chưa từng gặp căn biệt thự nào lớn như vậy, từ trong ra ngoài lộng lẫy như được dát vàng. Nam Ly triệt để ngơ ra luôn.
Thấy cô cứ đứng bất động, miệng thì há hốc, ánh mắt Thẩm Mặc nhìn Nam Ly lúc này hệt như nhìn một đứa thiểu năng.
Cuối cùng, anh không nhịn được mà cau mày hỏi.
- Nam Ly, rốt cuộc cô còn muốn đứng ở cái chuồng chó nhà tôi cười ngốc đến khi nào hả?
–
Trong quán bar tại Tư Thành, mấy người đàn ông đang uống rượu ngả ngớn, bên cạnh là các tiếp viên xinh đẹp đang không ngừng rót rượu.
Thiệu Quần uống một hớp, vẻ mặt vô cùng đắc ý.
- Nam Ly đó sao có thể bỏ tôi chứ, cô ta chỉ là đang làm bộ làm tịch thôi.
Tên đàn em bên cạnh muốn lấy lòng hắn, liền giở giọng nịnh nọt.
- Đúng đó, Nam Ly tỷ trước đây luôn chạy theo anh Quần, haha, tôi đoán không quá hai ngày nữa sẽ chạy về khóc lóc nhận sai với anh thôi.
- Làm gì đến hai ngày, tôi nghĩ chỉ trong đêm nay thôi.
Đám đàn ông phá lên cười ha hả, mà Thiệu Quần, hắn cũng vô cùng tự tin. Trước kia, khi hắn chưa có trong tay, là Nam Ly theo đuổi hắn trước. Ba mẹ cô lúc đầu cũng phản đối nhưng vì thương con gái nên đành chấp nhận.
Dưới sự giúp đỡ của ba mẹ Nam Ly, Thiệu Quần nhanh chóng làm ăn phát đạt, sau đó mở công ty riêng. Thế nhưng ba của cô vẫn luôn xem thường hắn, dù đồng ý hôn sự nhưng vẫn luôn bóng gió nói hắn lợi dụng Nam Ly .
Thiệu Quần ghét nhất là bộ dạng xem thường người khác của nhà họ Nam, cho đến sau này ba của Nam Ly đột quỵ, mẹ thì bệnh nặng, nhà họ Nam sa sút, lúc này hắn mới có thể ngẩng cao đầu.
Thiệu Quần hắn vừa có tiền vừa có sự nghiệp, Nam Ly kia làm sao có thể bỏ hắn dễ dàng như thế chứ.
- Tôi đoán không quá mười phút nữa, cô ta sẽ gọi điện khóc lóc nhận sai với tôi.
Thiệu Quần vừa nói, đám đàn ông bên cạnh liền lập tức hùa vào. Trước kia, hắn đã từng cá cược với hội bạn, nửa đêm say rượu gọi Nam Ly đến đón.
Quả nhiên Nam Ly đến thật, ngay sau khi biết là trò đùa của bọn họ, cô cũng chỉ trách cứ hắn mấy câu rồi lại bỏ qua.
- Haha, nhìn cái bộ dạng không có anh thì không sống được của cô ấy, có khi hiện tại đã hối hận đến phát đ/iên rồi.
- Đúng đúng, có khi là đang ngồi trong góc khóc lóc, nghĩ xem làm thế nào mới khiến anh hồi tâm chuyển ý.
Thiệu Quần nghe vậy thì cũng rất hài lòng, hắn còn đang nghĩ xem làm thế nào để chút nữa Nam Ly gọi đến thì dạy cho cô một bài học, không ngờ, chuông điện thoại đã vang lên.
- Mau, mau, có phải là chị dâu tương lai gọi đến không?
- Anh Thiệu, anh đúng là liệu sự như thần, tụi em phục anh rồi đó.
Nhìn thấy dãy số trên màn hình, Thiệu Quần không khỏi cười đắc thắng. Xem, Nam Ly này vẫn là không thể rời xa hắn được. Thiệu Quần nhấc máy, còn cố ý bật loa ngoài cho đám bạn nghe cùng.
- Có chuyện gì?
Đầu bên kia, hắn nghe thấy tiếng Nam Ly.
- Tôi…
- Không cần giải thích, bây giờ cô mới biết hối hận thì đã muộn rồi.
Thiệu Quần chặn họng cô, lại cười mỉa mai.
- Tôi đã nói cho cô một cơ hội, cô lại không biết nắm bắt, bây giờ nếu cô lập tức đến đây quỳ xuống cầu xin tôi, tôi có thể sẽ suy nghĩ lại một chút.
Hắn còn chưa kịp đắc ý, phía bên kia đã vang lên giọng nói ghét bỏ của cô.
- Anh nằm mơ à? Thiệu Quần, tôi gọi là để nói cho anh biết, đồ của anh vẫn còn ở nhà tôi, tôi đã cho xe rác đến thu gom rồi.
- Tôi cho anh 5 phút, đến lấy đồ rồi cút ra khỏi nhà tôi.
Không để Thiệu Quần đáp lại, Nam Ly đã cúp máy. Điện thoại ngắt kết nối chỉ còn vang lại những tiếng tút tút. Khuôn mặt Thiệu Quần lúc này như ăn phải con ruồi.
Ngay cả đám bạn đang hóng hớt muốn cười cợt Nam Ly biểu cảm cũng trở nên sượng trân.
- Chuyện này…
Trước kia, Thiệu Quần ăn bám nhà họ Nam nên đã chuyển vào đó sống, sau khi hắn có công ty thì cũng mua nhà, nhưng vẫn chưa chuyển vào mà chỉ thỉnh thoảng gọi Khương Thất Thất về ân ái.
Thiệu Quần đ/iên tiết, cô ta thế mà dám…thế mà dám cúp máy của hắn, còn dám đuổi hắn ra khỏi nhà.
Lúc này, đồng bạn bên cạnh đột nhiên vỗ vai hắn.
- Anh Thiệu, anh xem, đây là cái gì?
Trên màn hình điện thoại là tin tức kết hôn của Nam Ly, mà lúc này, bức ảnh chụp hai người bước ra khỏi cục dân chính càng khiến Thiệu Quần tức giận.
Cô ta..cô ta thế mà dám kết hôn thật.
Còn là với tên què kia nữa.
Nắm tay của Thiệu Quần siết chặt, hắn tức giận ném vỡ cái ly gần đó.
Tiếng “choang” vang lên khiến mọi người đều giật mình. Mà lúc này, tên đàn em bên cạnh cũng bày ra vẻ mặt khó tin.
- Người này…người này chẳng phải là Thẩm thiếu gia đó sao?
- Hình như đúng là cậu ta.
- A..tôi cũng chỉ mới có dịp gặp từ xa một lần, nhưng mà đúng là khuôn mặt này đó.
Những tên khác cũng phụ họa, bọn họ phóng to mặt chú rể trong bức ảnh, khẳng định chắc nịch.
Thiệu Quần lúc này cũng phải rời sự chú ý vào gã què kia.
Thẩm gia nào? Cả thành phố A này, cũng chỉ có một nhà họ Thẩm duy nhất.
Đó là gia tộc chỉ cần nghe thấy tên thôi cũng khiến cho người ta cảm thấy khiếp sợ. Ngay cả giới chính trị cũng phải kính sợ họ ba phần.
Gia tộc họ Thẩm đã sừng sững ở trên đất này hơn ba đời, giống như cây đại thụ không thể nào quật ngã.
Khi Thiệu Quần mới tiếp quản công ty, lão Vương nâng đỡ hắn cũng đã từng nói.
- Nếu cậu muốn sống yên ổn ở thành phố này, vậy thì có thể đắc tội với bất cứ ai, có thể dùng thủ đoạn với bất cứ người nào. Chỉ có một người, một gia tộc mà cậu không thể động đến.
- Nếu cậu muốn chết sớm, thì cứ dây vào họ. Nhưng mà đến lúc đó, e rằng cả đất nước này đều sẽ phủi sạch quan hệ với cậu, chỉ sợ bị cậu vạ lây.
- Ngay cả tôi, cũng sẽ đá cậu đi ngay lập tức mà không hề cảm thấy hổ thẹn.
Lúc đó, Thiệu Quần rốt cuộc cũng không nhịn được mà hỏi.
- Người mà ngài nó đó là…
Lão Vương nhìn hắn, ánh mắt hiếm khi có chút nghiêm túc cùng thành kính, cuối cùng phun ra một cái tên.
Thẩm thiếu gia.
Con trai thứ ba của nhà họ Thẩm.
Thẩm Mặc.