Sáng hôm sau, Nam Ly tỉnh dậy, dụi mắt thấy Thẩm Mặc đang nhìn mình. Cô nói bằng giọng ngái ngủ.
- Thẩm Mặc, sao hôm nay anh dậy sớm vậy?
Liếc nhìn đồng hồ, Nam Ly phát hiện ra bây giờ đã hơn chín giờ, hóa ra không phải Thẩm Mặc dậy sớm mà là cô dậy muộn. Nam Ly lúc này mới tá hỏa la lên.
- Sao muộn thế này anh không gọi tôi dậy? Hôm nay tôi còn phải đến công ty đấy.
Nam Ly lồm cồm bò xuống giường, vội vã mặc y phục, vừa mặc vừa trách mắng Thẩm Mặc không gọi mình dậy, khác hoàn toàn với dáng vẻ bị dọa sợ đêm hôm qua. Thẩm Mặc thấy cô như vậy thì không khỏi nghi hoặc mà nhíu mày.
- Chuyện hôm qua, cô không nhớ gì nữa sao?
- Chuyện gì cơ?
Thẩm Mặc nhìn cô một lúc, hé miệng định nói nhưng sau cùng lại chỉ lắc đầu.
- Không có gì.
Mặt Nam Ly toàn dấu hỏi, lại nghe thấy anh nói.
- Hôm qua cô ngủ say đè lên tay tôi, còn chảy cả dãi lên tay tôi nữa.
Nam Ly giât mình đưa tay sờ lên mép, phát hiện ra Thẩm Mặc chỉ trêu chọc mình, cô không khỏi tức giận, muốn lấy cái gối ném anh nhưng Thẩm Mặc đã nhanh hơn ra khỏi phòng rồi.
Hôm nay công ty có cuộc họp quan trọng, sau khi Khương Thất Thất gặp chuyện, công ty cũng vì cô ta mà lao đao cho nên Nam Ly cũng phải lên công ty để giải quyết.
Thẩm Mặc vừa hay có việc nên chủ động đề nghị cho cô đi cùng xe.
Trên xe, Nam Ly cảm thấy đầu mình nặng trĩu, cô chỉ nhớ hôm qua sau khi đến đám tang của Khương Thất Thất thì cô về nhà muộn, Nam Ly uống chút sữa sau đó lên giường đi ngủ, còn chuyện trước đó, Nam Ly chẳng hề có tí kí ức nào.
Thấy Thẩm Mặc cứ nhìn mình với ánh mắt nghi hoặc suốt cả đoạn đường, Nam Ly không khỏi tò mò.
- Trên mặt tôi có dính gì à?
Nam Ly lấy gương soi ở trong túi xách, nhìn ba bốn lượt rồi tự khen.
- Vẫn rất xinh đẹp mà, không thiếu tí nhan sắc nào.
- Chuyện hôm qua cô thật sự không nhớ chút gì sao?
- Chuyện gì là chuyện gì? Tối qua xảy ra chuyện gì hay sao?
Nam Ly nhìn anh, hai mắt chớp chớp, Thẩm Mặc lúc này mới tin là cô không nói dối. Anh quay đầu nhìn về phía cửa sổ, nói.
- Không có gì.
- Kì cục!
Thẩm Mặc ra hiệu cho tài xế rẽ qua công ty Nam Ly trước rồi mới đến công ty mình, trước khi xuống xe, Nam Ly vẫy vẫy tay với Thẩm Mặc qua cửa kính.
Thẩm Mặc nhìn theo bóng cô đến khi khuất hẳn.
Mệnh lệnh ngắn ngủi phát ra từ miệng anh.
- Gọi Hứa Thần, bảo cậu ta đến chỗ tôi, ngay lập tức.
- Vâng, cậu Mặc.
–
Hôm nay tâm tình Nam Ly rất vui vẻ, tươi cười chào hỏi mọi người đến công ty. Bác sĩ đã nói với cô, ba mẹ Nam Ly đều có dấu hiệu chuyển biến tích cực, không chừng trong thời gian ngắn nữa thì có thể tỉnh lại.
- Chào giám đốc Nam!
- Chào chị ạ.
Nam Ly gật đầu với mấy cấp dưới đi ngang qua mình. Sự việc của Khương Thất Thất tuy rằng có hơi ầm ĩ, nhưng không phải không giải quyết được, chỉ là có chút phiền phức và mất thời gian để ổn định lại bộ máy công ty.
Nam Ly mở laptop, xem qua vài văn kiện cần xử lý gấp.
Tin nhắn trên điện thoại liên tiếp nhảy lên.
“Tối nay muốn ăn cái gì?”
Thấy Thẩm Mặc chủ động nhắn tin cho mình, Nam Ly không khỏi cười thầm, nhắn lại.
“Chị Nam Ly, có chuyện gì mà vui vẻ thế?”
“Không phải là đang nhắn tin với bạn trai chứ?”
Mấy thư ký trêu chọc cô. Chuyện Nam Ly kết hôn đến nay vẫn luôn giấu kín, cho nên người khác cũng chỉ biết cô chia tay với Thiệu Quần, ngoại trừ Tôn Triết thì không còn ai biết cô đã kết hôn. Còn là kết hôn với Thẩm Mặc nổi tiếng nhất thành phố.
- Tập trung làm việc của mấy cô đi.
Nghe thấy thư ký trưởng nói vậy, mấy thiếu nữ đều cười khúc khích, không dám buôn chuyện trong giờ làm nữa.
Nam Ly nhắn cho Thẩm Mặc nói mình bận rồi, sau đó tắt máy, tập trung xử lý nốt mấy chuyện còn dang dở.
Trưa hôm đó, Tôn Triết chủ động hẹn cô đi ăn.
- Chị Nam Ly, giấy tờ của Khương Thất Thất đều đã xử lý xong hết rồi, có điều, có chuyện này em vừa mới phát hiện ra, nhất định phải báo cho chị luôn.
- Chuyện gì thế?
- Là chuyện liên quan đến ba chị.
Nam Ly nghi hoặc, mà lúc này, vẻ mặt của Tôn Triết cũng có chút lo lắng.
- Trước đó em và chị vẫn luôn nghĩ rằng Khương Thất Thất là người khiến cho ba chị bị đột quỵ. Nhưng sau khi xem lại thông tin, em mới phát hiện ra hôm ba chị gặp chuyện đó, Khương Thất Thất vốn không hề đến công ty.
Cho nên cô ta hoàn toàn không có khả năng khiến ba Nam Ly gặp chuyện.
Năm đó, sau khi ba cô đổ bệnh, mọi chứng cứ đều hướng về phía Khương Thất Thất. Nam Ly vì lo lắng cho ba mẹ mà cũng không có thời gian điều tra kĩ càng.
- Việc này em sẽ điều tra kĩ lại, chị yên tâm. Nhưng mà cho dù Khương Thất Thất không làm chuyện này, cô ta cũng không ít chuyện xấu.
Nam Ly hiểu rõ ý của Tôn Triết muốn an ủi cô, không cần vì cái chết của Khương Thất Thất mà thấy có lỗi. Nam Ly cũng gật đầu, không nhắc lại thêm về vấn đề này nữa.
- À phải rồi, chuyến công tác tuần sau của tôi cậu đã đặt vé chưa vậy?
Tôn Triết toan đứng lên, nghe thấy cô hỏi vậy thì hơi kinh ngạc.
- Chị Nam Ly, chuyến bay đó không phải đã hoãn lại rồi sao, mấy ngày trước chị đã nói với em hủy vé, chị không nhớ à?
Nam Ly ngẩn ra, dường như trong kí ức của cô không hề có chuyện như vậy. Cô nhíu mày, xoa đầu.
- Chắc dạo này nhiều việc quá nên tôi quên mất.
Tôn Triết an ủi cô.
- Dạo này công ty bận rộn nhưng chị cũng nhớ giữ gìn sức khỏe, đừng để mình lao lực quá.
Nam Ly gât gật đầu.
- Tôi biết rồi.
- Có cần em đặt cho chị một ít thuốc bổ không?
Thấy Tôn Triết xem mình như người già đãng trí, Nam Ly lắc đầu.
- Không cần đâu.
Cô cúi đầu nhìn điện thoại, phát hiện ra gần đây mình đúng là hay quên thật.
Nam Ly lên mạng tra thử, thấy google toàn cho ra nào là ung thư não, nào là alzheimer (bệnh mất trí nhớ tuổi già) và một đống bệnh nan y sắp xuống lỗ khác, cô đen mặt, lập tức tắt lịch sử tìm kiếm.