Tối đó, khi Thẩm Mặc trở về thì nghe thấy tiếng khóc thút thít ở trong phòng. Anh vừa mở cửa, đã thấy khăn giấy vứt lăn lóc đầy đất, hai mắt Nam Ly đỏ hoe, không ngừng xụt xịt mũi.
Thẩm Mặc:???
Thẩm Mặc thấy hai mắt Nam Ly đã sưng húp như con gấu trúc.
Trên màn hình phát ra tiếng vang của bộ phim tình cảm gần đây đang hot, là loại phim hàn kịch bản từ những năm 90. Motif nữ chính mắc bệnh nan y rồi giấu giếm nam chính, hai người ngược thân ngược tâm khiến người xem vô cùng thổn thức.
Nam Ly vốn không phải người đa sầu đa cảm, cô được cấp dưới giới thiệu bộ phim này nên tò mò mở lên coi một chút, ai dè cũng bị tình tiết làm cho cảm động, ngồi xem liên tiếp mười tâp, khóc đến hai mắt sưng vù.
Thẩm Mặc không thèm để ý tới cô mà xoay người đi tắm, khi anh quay trở vào, Nam Ly vẫn đang tiếp tục xem, phân cảnh đến đoạn ngược nhất của phim, nam chính và nữ chính phải chia xa vì bệnh tật.
- Ngày mai không phải đi làm sao? Còn không ngủ, ngày mai đừng trách tôi không gọi cô dậy.
Thẩm Mặc ngồi xuống bên giường, cảm nhận được đệm chăn hơi lún xuống một chút, Nam Ly mới quay ra nhìn anh.
- Mai tôi được nghỉ.
Thẩm Mặc không thèm khuyên cô nữa, xoay người muốn đi ngủ. Không ngờ Nam Ly lại bắt đầu giở cái thói cũ của mình.
- Thẩm Mặc, ví dụ sau này tôi già rồi mất trí nhớ, anh có bỏ rơi tôi không?
Thấy cô lại bắt đầu liên thiên mấy cái giả thiết không có thực, Thẩm Mặc dứt khoát ngó lơ cô.
Nam Ly nghĩ tuy rằng hai người bọn họ ở chung không lâu, nhưng ít nhất cũng hòa hợp, kỳ thực cô vẫn chưa rõ trong lòng Thẩm Mặc mình có tí phân lượng nào không.
Điều này làm Nam Ly hết sức tò mò.
- Thẩm Mặc, ví dụ nếu sau này tôi bị bệnh chít sớm, anh có đau lòng vì tôi không?
Vấn đề này chẳng khác nào câu hỏi em và mẹ anh rơi xuống nước, anh cứu ai vậy, Nam Ly vốn tưởng Thẩm Mặc sẽ không thèm để ý đến mình, ai ngờ lại nghe thấy giọng anh vọng ra từ trong chăn.
- Cô không chết được đâu.
Nam Ly dỏng tai nghe, còn tưởng anh sẽ nói mấy câu kiểu như: Có tôi ở đây rồi, cô không chết được. Hoặc là không có sự cho phép của tôi, cô không được phép chết. Ai dè nghe thấy Thẩm Mặc chép miệng.
- Cô lắm lời như vậy, diêm vương thu nhận cô cũng thấy phiền, nhất định sẽ để cô sống lâu trăm tuổi.
Nam Ly: “...”
Con người này đúng là chẳng nói được lời gì tốt đẹp. Nam Ly hậm hực.
- Đúng là đồ vô tâm, tôi còn nghĩ rằng sau này anh mà chết trước tôi, tôi sẽ để tang anh ba năm đấy.
- Thế thì vô cùng cảm ơn cô.
Nam Ly xốc chăn của anh lên, cười đầy toan tính.
- Vậy đến lúc đó, anh nhất định phải làm di chúc để lại tài sản cho tôi đó nha.
Tài sản của Thẩm Mặc nhiều như vậy, e rằng Nam Ly ăn chơi mấy đời cũng không hết. Chỉ cần nghĩ đến thôi đã khiến cô cười đến không khép miệng lại được.
Nam Ly còn đang cười thì đã thấy Thẩm Mặc kéo tay cô, Nam Ly mất đà liền ngã thẳng xuống giường, dù có chăn nệm nhưng tay cô vẫn bị va chạm nhẹ.
- Ai… ui. Anh làm cái gì thế hả?
Nam Ly xoa xoa cánh tay của mình, thấy Thẩm Mặc nheo mắt nhìn cô.
- Nam Ly, cô giỏi lắm, tôi cho cô ăn cho cô mặc. - Giọng anh đầy nghiền ngẫm - Cô thì nói đi nói lại, hóa ra chỉ đang toan tính tài sản của tôi.
Thẩm Mặc vừa tắm xong nên trên người vẫn còn mùi hương sữa tắm, áo ngủ cũng lỏng lẻo, lộ ra cơ ngực cuồn cuộn và làn da rắn rỏi. Nam Ly nuốt nước bọt, dời tầm mắt khỏi bộ phận kia, lại phát hiện ra Thẩm Mặc cũng đang nhìn mình bằng ánh mắt đánh giá.
Mùi hương sữa tắm quyện với tinh dầu trong phòng khiến Nam Ly cảm thấy hơi nóng, mấy ngày nay vì rất nhiều chuyện, hai người cũng đã lâu không thân cận.
Thẩm Mặc ghé vào tai cô, giọng nói trầm thấp mang theo uy hiếp.
- Nam Ly, cô có biết hậu quả khiến tôi mất ngủ là gì không?
Nhìn biểu tình của Thẩm Mặc, Nam Ly dùng đầu gối cũng biết anh lại đang nghĩ cái gì.
Nam Ly nuốt nước bọt một cái, hai người bốn mắt nhìn nhau. Từ khoảng cách rất gần này, Nam Ly cảm nhận được hơi ấm của Thẩm Mặc khi cánh tay anh chạm lên da thịt mình.
- Tôi…tôi không nói nữa là được chứ gì?
- Muộn rồi.
Trong bóng tối, Nam Ly nhìn thấy ánh mắt thâm thúy của Thẩm Mặc, con ngươi anh đen như mực.
Mà trong phim, cũng vừa vặn chiếu đến khung cảnh hai nhân vật chính đang hôn nhau trước khi chia xa.
Cả căn phòng vắng lặng chỉ còn tiếng hôn môi và tiếng thở dốc phát ra từ tivi. Nam Ly đột nhiên thấy xấu hổ vô cùng, muốn vươn tay tắt tivi tiện thể tránh khỏi người Thẩm Mặc.
- Anh…không phải anh kêu ngày mai còn đi làm sớm hay sao?
Cô vừa định chuồn êm thì đã bị Thẩm Mặc bắt lại, anh cười khẽ.
- Nghỉ làm một ngày cũng không chết.
- Nhưng mà…nhịn nhiều không chừng sẽ chết thật.
- Á.
Vừa dứt lời, cánh tay hư hỏng kia đã bắt đầu làn tới áo ngoài của cô, nhéo lên thắt lưng của Nam Ly khiến cô giật mình kêu ré lên. Ngón tay chạm tới đâu liền khiến Nam Ly như phải bỏng. Cô vặn vẹo người muốn trốn thoát, nhưng cũng không cách nào thoát khỏi nanh vuốt của tên quỷ háo sắc này.
- Không phải cô muốn có tài sản của tôi sao? Hôm nay để tôi lao lực, ngày mai cô có thể cầm tiền được rồi.
Giọng nói của Thẩm Mặc khàn khàn, không ngừng dụ dỗ cô, bàn tay cũng chẳng hề yên phận, chẳng mấy chốc đã mò xuống bên dưới. Nam Ly đỏ bừng mặt, kẹp chặt chân lại.
- Biến thái, anh mò đi đâu thế hả.
Thẩm Mậc cười khẽ, dường như rất vui lòng vì biểu tình thẹn quá hóa giận của cô. Anh hôn lên môn cô, bắt buộc Nam Ly phải rời sự chú ý về phía mình.
Làn da Nam Ly vốn trắng, mịn màng còn hơn da em bé. Nhìn thấy cần cổ kia, trong lòng Thẩm Mặc liền thấy ngứa ngáy, không nhịn được mà muốn để lại trên đó một dấu vết.
Giống như muốn thể hiện, đây là của mình.
Từ trên xuống dưới của người này đều là của mình.
- Á, đừng có cắn. a
Nam Ly đưa tay sờ lên vết bầm trên cổ mình, không tin được Thẩm Mặc lại đột nhiên mút mạnh lên cổ cô, còn cắn một cái như đánh dấu.
- Thẩm Mặc, anh là chó sao?
Thấy cô trừng mắt nhìn mình, Thẩm Mặc dường như rất vui vẻ, dùng tay xoa lên dấu vết trên cổ cô.
- Đừng làm ra vẻ mặt như tôi bắt nạt cô như thế.
Thẩm Mặc nhướn mày, khiêu khích cô.
- Thế nào, hôm nay cao thủ tình trường có muốn ở trên không?
- Anh…
Nam Ly nghe thấy tiếng anh cười khe khẽ, dường như rất vui vẻ vì thành công chọc tức mình.
Cô xoay người muốn đè anh lại, nhưng Thẩm Mặc không cho phép, hay cánh tay anh đã đè nghiến lên tay Nam Ly, bên dưới lại tách chân của cô ra.
Nam Ly thấy mình như con cá chép bị người ta đưa lên bàn mổ, chỉ có thể nằm im phó mặc cho người ta làm thịt.
Cô ngoan cố không chịu thua, rướn người hôn lên môi anh.
Thẩm Mặc thu tay về, đỡ lên gáy Nam Ly, cúi người hôn sâu xuống. Áo ngoài của Nam Ly vì giãy giụa mà đã thoát ra phân nửa, để lộ ra bờ vai trắng ngần. Lồng ngực nhấp nhô lên xuống vì thở dốc. Áo lót bị Thẩm Mặc đẩy lên phân nửa, để lộ ra một nửa bầu ngực và nhũ tiêm hồng hào.
Nhũ tiêm tiếp xúc với không khí mà hơi dựng đứng, có chút lạnh. Ngay sau đó đầu nhũ liền bị khoang miệng ấm nóng bao phủ. Nam Ly giật mình, cánh tay vô thức mà siết chặt lấy ga giường.
- Ưm…
Tiếng rên rỉ không thể kiềm chế được thoát ra từ trong cổ họng.
Một đêm này, đã định là không thể kết thúc sớm được.
Tiếng tivi vẫn tiếp tục vang lên, nhưng âm thanh nhỏ dần, sau cùng chỉ còn tiếng thở dốc và tiếng quần áo xột xoat bị cởi ra, vương vãi đầy đất.