- Tên khốn Thẩm Mặc.

Nam Ly nhìn vết bầm rõ mồn một trên cổ mình, không khỏi cảm thấy tức giận.

Vết bầm này vừa dễ thấy lại còn thu hút ánh mắt của mọi người, ngay cả mấy giúp việc sáng sớm đều liếc mắt nhìn cô, sau đó túm tụm lại mà cười khúc khích.

Nam Ly không tin là Thẩm Mặc không cố ý, rõ ràng là muốn trừng trị cô đây mà.

Đã thế tối nay Thẩm gia còn có một buổi tiệc, bảo cô mang theo dấu vết mờ ám này trên cổ đi gặp khách kiểu gì chứ?

Chiều hôm đó, Nam Ly quyết định đi mua một chiếc váy mới, vì Thẩm Mặc bận nên cô cố ý gọi video call cho anh, nhờ Thẩm Mặc tư vấn.

- Cái này thế nào?

- Cũng tạm.

- Vậy còn cái này thì sao?

- Ừm, được đấy.

Thấy anh đáp qua loa, Nam Ly rất tức giận.

- Không cần anh chọn nữa, tôi tự chọn là được rồi.

Vốn dĩ cô có ý tốt, muốn chọn một bộ đồ phù hợp với đồ hôm đó anh mặc, nhưng Thẩm Mặc lại không nhận ra dụng ý này của cô, khiến cho Nam Ly rất tức giận.

Trái ngược với thái độ thờ ơ của Thẩm Mặc, những nữ tư vấn tại cửa hàng đều khen Nam Ly tấm tắc.

- Phu nhân, cô mặc bộ nào cũng rất xinh đẹp.

- Đúng đó, chúng tôi bán hàng lâu như vậy rồi nhưng hiếm mới gặp được khách hàng có dáng chuẩn như cô. Ngay cả người mẫu cũng phải ghen tị.

Dù biết là bọn họ vì bán hàng mới khen lên mây như vậy, nhưng tâm tình Nam Ly vẫn rất vui vẻ, nhanh chóng chốt được hai bộ đồ dạ hội.

- Gói lại hết cho tôi.

- Vâng vâng. Phu nhân đúng là có mắt nhìn, đây là hai mẫu mới nhất vừa mới ra, trong nước chỉ còn vài cái thôi.

Cô bé bán hàng vừa khen ngợi, vừa nhanh nhẹn đóng đồ vào trong túi giấy giúp Nam Ly.

- Phu nhân, thẻ của cô ạ.

Lễ tân đưa thẻ và đồ cho Nam Ly, lúc này cô mải check tin nhắn trên điện thoại nên không chú ý, ai ngờ vừa ngẩng lên Nam Ly đã giật thót, suýt nữa thì đánh rơi cả điện thoại. trên tay.

Cô gái bán hàng này, thế mà lại có gương mặt giống hệt với Khương Thất Thất đã chết.

Nam Ly bị dọa đến gương mặt trắng bệch, cho đến khi nghe thấy tiếng gọi lo lắng của nhân viên bán hàng.

- Phu nhân, phu nhân?

Nam Ly dụi mắt, phát hiện ra gương mặt cô bé lễ tân kia đã trở lại bình thường.

Chẳng lẽ vừa rồi cô bị hoa mắt?

Nam Ly nhận lấy túi đồ, nói cảm ơn rồi mau chóng bước ra khỏi cửa hàng.

Tim Nam Ly vẫn còn đập rất nhanh sau trải nghiệm vừa rồi, cô cầm điện thoại, muốn nhắn tin cho Thẩm Mặc nhưng rồi lại lưỡng lự.

Chỉ là hoa mắt mà thôi, nhắn cho Thẩm Mặc không giải quyết được gì, còn khiến anh thấy phiền.

Nam Ly thở dài một tiếng, thầm nghĩ chắc vẫn cứ nên tìm Tôn Triết bảo cậu ta cho mình ít thuốc bổ mắt đi vậy.

8:00 tối.

Biệt thự của Thẩm gia hôm nay náo nhiệt hơn bình thường, quản gia thì liên tục chỉ huy mấy người làm dọn lại bàn ăn và tiếp khách. Nghe nói trong buổi tiệc ngày hôm nay không chỉ có giới kinh doanh mà còn có vài chính trị gia có quan hệ mật thiết với nhà họ Thẩm.

- Các vị, Thẩm mỗ hôm nay rất vinh hạnh được đón tiếp các vị. Những năm này, Thẩm gia làm ăn thuận lợi, không thể không nhắc đến sự giúp đỡ của mọi người. Hôm nay tôi cố ý tổ chức buổi tiệc này, trước tiên là để cảm ơn các đối tác quan trọng của chúng tôi, bạn bè, người thân đã đến chung vui.

- Ngoài ra, Thẩm Mỗ tôi năm nay cũng đã cao tuổi, cảm thấy không còn đảm đương được như lúc trẻ nên cũng muốn lui về sau nghỉ ngơi.

Sau khi tuyên bố lí do buổi tiệc, Thẩm lão gia bắt đầu đi vào việc chính. Trong sảnh, tất cả quan khách đều đang chú ý đến ba người con trai nhà họ Thẩm.

Thẩm Thác dường như không mấy vui vẻ, chốc lát đã uống liền mấy ly rượu.

- Các vị, hôm nay tôi muốn giới thiệu con trai thứ hai của tôi, Thẩm Mặc, sẽ là người thừa kế chính thức của Thẩm gia.

Tiếng vỗ tay vang lên ào ào cùng lúc khi Thẩm Mặc được đẩy lên sân khấu. Từ phía sau, Nam Ly đứng trong góc, rảnh rỗi hóng chuyện.

Việc Thẩm Mặc tiếp quản Thẩm gia đương nhiên không có gì để tranh cãi, cho nên sau một vài nghi thức và phát biểu cho đúng quy trình, mọi người đã bắt đầu nhập tiệp.

Thẩm phu nhân nhìn thấy Nam Ly thì rất vui vẻ kéo tay cô đi giới thiệu.

- Nam Ly, con lại đây, để mẹ giới thiệu cho con.

Bà kéo tay Nam Ly qua một lượt các bàn, giới thiệu tỉ mỉ mối quan hệ than thiết như thế nào.

- Vị này là bác Tần, là trưởng bối của ba con.

Nam Ly vội cúi đầu chào.

- Con chào bác Tần ạ.

- Ai yo, không ngờ Thẩm Mặc đã lấy vợ rồi, lại còn xinh đẹp ngoan hiền như vậy nữa.

 

Bác Tần là một người phụ nữ ngoài năm mươi, khuôn mặt rất phúc hậu, vừa nhìn đã khiến người ta muốn thân cận.

- Nhiễm Nhiễm, còn không chào chị dâu con đi.

Lúc này Nam Ly mới để ý bên cạnh bác Tần còn có một cô gái chạc 20 tuổi, khuôn mặt xinh đẹp nhưng không mấy thân thiện. Sau khi được nhắc nhở, cô gái tên Nhiễm Nhiễm kia mới không tình nguyện chào một tiếng.

- Chào chị dâu.

Nam Ly không thèm tính toán thái độ của cô ta với mình, dù sao nhà họ Thẩm ngoài mẹ chồng cô thì cũng chẳng có ai dễ thương cả, Nam Ly sớm đã nhìn thành quen rồi.

Hạ Thư Nhiễm là em họ của Thẩm Mặc, cô ta được nuông chiều từ bé như công chúa nên sinh ra cái tính tình đỏng đảnh. Ngoại trừ Thẩm Mặc thì nhìn ai cũng không vừa mắt, cho nên sau khi biết chuyện Nam Ly và Thẩm Mặc kết hôn, Hạ Thư Nhiễm rất tức giận.

Hôm nay cô ta nằng nặc đòi đến buổi tiệc, chủ yếu là muốn nhìn xem chị dâu mới của mình tròn méo ra sao.

- Được rồi, ra ngoài chơi đi, không cần ở đây bồi mấy ba già này đâu.

Bác Tần và Thẩm phu nhân muốn nói chuyện riêng bèn đuổi Nam Ly và Nhiễm Nhiễm ra ngoài, Nam Ly liền cúi chào bà rồi đi tìm Thẩm Mặc.

Đảo quanh phòng tiệc liền bắt gặp anh vẫn đang tiếp khách, xem ra cũng rất bận rộn, Nam Ly liền biết ý mà tự ra ngoài ban công hóng gió.

Vừa nãy Nam Ly uống hai hớp rượu nên giờ đầu cũng hơi choáng, muốn đứng hít thở không khí chút cho thanh tỉnh.

Chân trước Nam Ly vừa đi, chân sau Hạ Thư Nhiễm đã tìm tới.

- Chị Nam Ly!

Nam Ly nhìn người em họ này, theo phản ứng tránh phiền phức mà muốn tránh xa một chút. Không ngờ Hạ Thư Nhiễm lại nhanh hơn, cô ta tiến lên một bước nhưng lại vấp chân vào cái bàn gần đó. Ly rượu trong tay Hạ Thư Nhiễm lập tức đổ lên váy Nam Ly.

“Á!”

“Xin lỗi nhé, làm hỏng đồ của chị rồi.”

Nam Ly nhìn thấy đuôi mắt của Hạ Thư Nhiễm cong lên, giảo hoạt như con cáo nhỏ vừa làm xong chuyện xấu.

Biểu tình này của cô ta, Nam Ly tin chắc 100% Hạ Thư Nhiễm là cố ý.

- Không sao cả, chỉ là một bộ váy thôi.

Nam Ly không thèm chấp cô ta, vốn muốn quay vào nhà vệ sinh để gột đi vết rượu, ai ngờ Hạ Thư Nhiễm cố ý tới kiếm chuyện nên không dễ dàng bỏ qua cho cô.

- Đúng vậy, chỉ là một bộ váy, bẩn rồi thì có thể giặt lại. Nhưng có nhiều người, bản thân chỉ là một bộ váy cũ nát rẻ tiền, lại mơ tưởng có thể trèo cao, thay thế hàng thật.

Nghe thấy giọng điệu quái gở của Hạ Thư Nhiễm, Nam Ly biết cô ta muốn kiếm chuyện với mình.

- Em họ, dù mới gặp lần đầu nhưng hình như em có thành kiến với chị nhỉ?

Hạ Thư Nhiễm nhún vai.

- Chị nói gì thế? Tôi chỉ đang nói về trang phục thôi mà.

Hạ Thư Nhiễm đã điều tra về bối cảnh gia đình Nam Ly, biết được cô chỉ là con gái của một gia đình hạng ba, vốn dĩ trước kia trong nhà còn có chút tiền, nhưng sau khi ba Nam Ly nhập viện thì cũng chẳng còn dư dả.

Loại con gái ham tiền muốn bám vào nhà giàu để đổi đời này, Hạ Thư Nhiễm đã gặp nhiều rồi.

Cô ta quyết không để loại phụ nữ này bám lấy anh Thẩm Mặc.

Thấy Nam Ly toan rời đi, Hạ Thư Nhiễm tiếp tục châm chọc.

- Từ trước đến nay có rất nhiều người có ý với anh họ tôi nhưng chưa ai đắc thủ. Tôi rất tò mò, không biết chị có thủ đoạn gì mà có thể lừa được anh ấy.

Nam Ly sớm đã cảm thấy đứa em họ mặt khó đăm đăm này không ưa mình, nhưng cũng không ngờ cô ta lại huỵch toẹt ra như vậy.

- Em họ, chắc em hiểu nhầm rồi. Chị dâu của em không có quyến rũ Thẩm Mặc, là anh ta tự chạy vào vòng tay chị đây đó.

Nam Ly cười cười, nhớ đến hôm đó, chỉ một bó hoa đã lừa được Thẩm Mặc vào cửa, đúng là quá hời cho cô rồi. Ai ngờ nụ cười này vào trong mắt Nhiễm Nhiễm lại biến thành khiêu khích, cô ta tức giận nói.

- Chị đừng có đắc ý, cho dù tôi không biết chị dùng thủ đoạn gì, nhưng anh tôi tuyệt đối sẽ không thích chị đâu.

Nam Ly nghe vậy suýt thì cười bể bụng.

- Vậy ha? Em họ hiểu chồng chị quá nhỉ?

Cô tiến đến gần Nhiễm Nhiễm, như vô tình mà để lộ ra cần cổ đầy dấu hôn của mình.

Nhiễm Nhiễm nhìn thấy vết bầm xanh tím trên cổ Nam Ly, quả nhiên vẻ mặt liền đen lại như ăn phải ruồi.

- Chị…chị đúng là vô liêm sỉ.

Nhìn Nhiễm Nhiễm bị mình chọc tức đến đỏ bừng cả mặt, Nam Ly không khỏi cười thầm. Ngoại trừ Thẩm Mặc, còn chưa có người thứ hai có thể đứng trước mặt cô múa mép đâu.

Hạ Thư Nhiễm thấy vậy thì càng tức giận, cô ta đã không kiềm chế được, muốn Nam Ly biết rõ vị trí của mình

Cô ta đoán, chắc hẳn Nam Ly vẫn chưa biết gì về chuyện trước kia của Thẩm Mặc, Hạ Thư Nhiễm siết chặt tay, kiêu ngạo nói.

- Chị đừng có đắc ý, chị thì biết cái gì chứ? Anh tôi tuyệt sẽ không thích chị, người anh ấy thích từ trước đến giờ chỉ có Tô...

- Hạ Thư Nhiễm.