Nghe thấy tiếng gọi từ phía sau, cái tên suýt nữa thì bât ra khỏi cổ họng của Hạ Thư Nhiễm chợt nghẹn lại. Mà lúc này, Thẩm Mặc vốn phải ở trong phòng lại đột nhiên có mặt ở nơi này. Anh ngồi trên xe lăn, cau mày nhìn em họ. 

- Anh…

Hạ Thư Nhiễm vừa nhìn thấy Thẩm Mặc thì dáng vẻ hùng hổ lúc nãy liền tan biến, giống như đột nhiên biến thành chú mèo nhỏ chạy đến bên cạnh Thẩm Mặc, trừng mắt nhìn Nam Ly. 

- Đang nói chuyện gì thế?

Hạ Thư Nhiễm bày ra vẻ mặt ấm ức, lập tức bật chế độ kể tội. 

- Không có gì, ban nãy em thấy chị họ uống hơi nhiều, sợ chị ấy say nên em ra ngoài hỏi thăm. Không ngờ chị ấy lại nói em nhiều chuyện, còn trách mắng em đổ rượu lên váy chị ấy. 

Thấy Hạ Thư Nhiễm ngậm máu phun người lưu loát như vậy, Nam Ly cũng rất tán thưởng. 

Thấy Thẩm Mặc đưa mắt nhìn mình, Nam Ly cũng không chịu thua, lập tức nặn ra hai giọt nước mắt cá sấu. 

- Tôi…

Nam Ly nặn ra một giọt nước mắt cá sấu, so với Hạ Thư Nhiễm càng đáng thương hơn gấp bội. 

- Vừa nãy Nhiễm Nhiễm nói là muốn ra ngoài đi dạo nên tôi mới đi cùng với em ấy, không ngờ em ấy lại không thích còn nói tôi thân phận thấp kém không xứng có mặt ở đây, tôi chỉ giải thích một chút, không ngờ em họ lại cho là tôi đang nặng lời với em ấy. 

- Nhiễm Nhiễm, chị xin lỗi nhé, nếu chị ở đây khiến em cảm thấy không vui, vậy chị đi về trước vậy. 

Vừa nói, Nam Ly vừa tỏ vẻ khó xử muốn xoay người rời đi. Hạ Thư Nhiễm nhìn thấy có người còn “trà xanh” hơn cả mình thì giận tím mặt, lắp bắp tức giận. 

- Chị đừng có mà trơ trẽn, ngậm máu phun người, tôi…tôi không hề nói như thế. 

Nam Ly tỏ vẻ đáng thương. 

- Đúng đúng, em không hề nói gì cả, chị xin lỗi em đều là do chị không tốt. 

Vừa nói, Nam Ly vừa tập tễnh bước đi, nhưng sau đó liền vấp vào tà váy, cô “A!” lên một tiếng, sau đó ngã về phía trước, vừa vặn rơi vào vòng tay của Thẩm Mặc. 
Chiếc xe lăn hơi lùi về sau, nhưng Thẩm Mặc đã giữ được cô, Nam Ly nhăn mặt. 

- Chân tôi…

Cô khẽ cau mày, biểu cảm vừa ấm ức vừa đáng thương này khiến gã đàn ông nào cũng phải mủi lòng. Hạ Thư Nhiễm nhìn thấy một màn này thì vô cùng tức giận, muốn túm Nam Ly khỏi Thẩm Mặc. Cô ta tức giận, hét lớn. 

- Chị…chị đúng là trơ trẽn, không biết liêm sỉ. 

Thẩm Mặc cau mày. 

- Thư Nhiễm, chú ý ngôn từ của em. 

- Anh…

- Xin lỗi chị dâu em ngay. 

Mặt Hạ Thư Nhiễm đen như đít nồi, nước mắt lã chã rơi xuống. 

- Từ trước đến nay em làm sai cái gì anh cũng chưa từng trách mắng em. 

Trước kia Thẩm Mặc rất nuông chiều cô ta, vậy mà giờ lại vì một Nam Ly như rắn độc mà bắt cô ta phải xin lỗi. Hạ Thư Nhiễm tính tình trẻ con, chẳng mấy chốc nước mắt ấm ức đã trào ra, vùng vằng bỏ vào bên trong. 

Thẩm Mặc cau mày. 

- Đó là bởi vì anh là anh của em, có thể dung túng cho em. Nhưng Nam Ly là chị dâu của em, đừng quên thân phận trên dưới. 

Hạ Thư Nhiễm căm tức nhìn Nam Ly, lí nhí nói ra câu xin lỗi. 

- Không sao đâu mà, Thẩm Mặc sao anh lại trách mắng em ấy chứ. 

Nói là như vậy, nhưng trong bụng Nam Ly lại đang cười thầm. Hạ Thư Nhiễm thấy Nam Ly cứ quấn lấy Thẩm Mặc mà không làm gì được, ngúng nguẩy bỏ vào trong nhà tìm bác Tần cáo trạng.

Chờ cho bóng cô ta đi khuất rồi, Nam Ly mới cười thầm, muốn đấu với bà đây hả, nhóc con cô vẫn còn non lắm. 

Vào lúc Nam Ly xử đẹp đám trà xanh của bạn trai cũ, e rằng Hạ Thư Nhiễm còn chưa sinh ra đời đâu. 

- Còn muốn ngồi trên người tôi đến bao giờ?

Nghe thấy giọng nói của Thẩm Mặc, lúc này Nam Ly mới đứng dậy.

- Tính tình nó từ nhỏ đã vậy rồi, có chút ngang bướng nhưng không phải là một đứa trẻ xấu tính. 

Nam Ly nhún vai. 

- Tôi so đo với một đứa con nít làm gì?

- Ngược lại là anh, hôm nay ăn phải cái gì sao lại còn nói giúp tôi. 

Nam Ly còn tưởng Thẩm Mặc sẽ phê phán mình bắt nạt Hạ Thư Nhiễm, ai ngờ lại chỉ nghe thấy anh nói. 

- Vợ của Thẩm Mặc tôi, sao có thể tùy tiện để người ngoài bắt nạt. 

Lời này của anh rất có ý tứ, vừa khéo phân định rõ ràng khoảng cách của Thẩm Mặc và Hạ Thư Nhiễm, lại vừa mang ý nghĩa ám chỉ Nam Ly là người trong nhà, người của Thẩm Mặc. 

Nam Ly cười tủm tỉm, hiếm có một lần mà không đốp chát lại anh nữa. 

Sau khi bữa tiệc kết thúc, khách khứa ra về gần hết, người trong nhà nhanh chóng dọn dẹp lại biệt thự. Nam Ly đã thấy hơi buồn ngủ nhưng vẫn cố thức chờ Thẩm Mặc. 

Cô kêu người dọn một bàn đồ ăn ra ban công, quả nhiên khi Thẩm Mặc vừa bước vào thì có hơi bất ngờ. 

- Làm cái gì vậy?

Nam Ly đung đưa ly rượu trong tay. 

- Tiệc chúc mừng tổng giám đốc mới của Thẩm thị. 

Cô vẫy vẫy anh lại phía ban công, hôm nay gần rằm nên trăng đặc biệt sáng, Thẩm Mặc đẩy xe tới, ngồi sóng vai bên cạnh cô. 

- Ngủ sớm đi, ngày mai tôi còn có chuyến đi công tác.

- Đi đâu? Sao đột nhiên lại đi?

- Công ty có chút chuyện, dù sao làm giám đốc rồi cũng không thể cả ngày ở nhà ăn không ngồi rồi được. 

Nam Ly gật đầu đồng tình. 

- Cũng đúng, vậy anh đi mấy ngày. 

- Bảy ngày. 

Nam Ly hé miệng, định nói gì đó nhưng lại thôi. Cô mở rượu, rót hai ly đầy rồi đưa cho Thẩm Mặc một ly. 

- Vừa nãy quên chưa chúc mừng anh, chúc mừng tổng giám đốc nhé. 

Thẩm Mạc đón lấy ly rượu, nhìn vẻ mặt của Nam Ly mà nghiền ngẫm. Vốn dĩ Nam Ly không phải người thích những nơi đông người. Nếu chúc mừng anh ở nơi quá đông cô sẽ thấy hơi ngượng ngùng. 

Nam Ly rút ra từ trong túi một hộp quà nho nhỏ, đẩy về phía anh. 

- Gì đây?

Vẻ mặt Thẩm Mặc nghi hoặc, rất nhanh đã nghe thấy lời giải thích. 

- Quà sinh nhật của anh. 

- Làm sao cô biết.

Nam Ly hếch mặt, muốn biết thì tự nhiên biết thôi. 

Kỳ thực là mấy ngày trước, Nam Ly trong lúc rảnh rỗi đã đi hỏi chuyện người trong nhà, sau đó vô tình hỏi ra được ngày sinh nhật của Thẩm Mặc. Có điều bọn họ nói từ sau khi chân anh bị què thì đều không thích tụ tập đông người. Sinh nhật các năm sau cũng không còn tổ chức nữa. 

Nam Ly nhớ đến chuyện Thẩm Mặc kể về tai nạn lúc đó, trong lòng cảm thấy không đành, cho nên bèn quyết định bí mật tổ chức sinh nhật chỉ có hai người. Cũng coi như là cảm ơn anh vì đã giúp đỡ mình trong thời gian qua. 

- Cảm ơn nhé. 

Đúng lúc này, một ngôi sao vụt qua bầu trời, Nam Ly vừa nhìn thấy thì hét lớn. 

- Thẩm Mặc, mau ước đi, sao băng kìa. 

Nhưng thấy anh chẳng có động tĩnh, Nam Ly liền nhanh tay nhanh mắt nhắm mắt ước nguyện. Nghe nói sao băng rất linh nghiệm, chỉ cần ước dưới sao băng thì sẽ thành hiện thực. 

Thẩm Mặc chăm chú nhìn cô cúi đầu ước nguyện, đợi đến khi ngôi sao bay vụt đi mất mới hỏi. 

- Ước xong chưa?

Nam Ly hớn hở gật đầu, không ngờ nghe thấy Thẩm Mặc thản nhiên nói. 

- Là sao chổi đó!

Nam Ly: “...”

- Tại sao không nói cho tôi biết đó là sao chổi - Nam Ly tức giận lườm anh, cái tên xấu xa này, vậy mà cố ý không nói để cô ước nguyện. Không phải là muốn sau này cô toàn gặp xui xẻo hay sao. 

Trước ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của cô, Thẩm Mặc vẫn điềm nhiên. 

- Ai bảo cô ước tùy tiện như vậy. 

Nam Ly tức ói máu. 

- Đồ xấu xa, trả lại quà cho tôi. 

Cô vươn người muốn cướp lại món quà trong tay Thẩm Mặc, nhưng anh đã nhanh chóng lùi về phía sau. 

- Làm gì có đạo lý tặng quà rồi còn đòi lại. 

- Tôi mặc kệ. 

Nam Ly túm lấy xe lăn của anh, ngăn Thẩm Mặc trốn thoát, cô vươn tay về phía trước, vì mất trọng tâm, Nam Ly liền ngã về phía anh, được Thẩm Mặc nhanh tay ôm lấy. 

Hai người bốn mắt nhìn nhau. Lúc này, Nam Ly đột nhiên nhận ra nhịp tim của mình đập rất nhanh. Cô tự cho rằng đó là do tác hại của rượu vì ban nãy đã uống không ít. 

Thế nhưng khi cô muốn lùi về sau, cánh tay của Thẩm Mặc lại giữ eo Nam Ly, ngăn cản cô di chuyển. 

Nam Ly đưa mắt khó hiểu nhìn anh, ngay phút đó, môi cô đột nhiên bị anh chiếm lấy. 

Nam Ly hơi ngạc nhiên mở to mắt, nhưng ngay sau đó đã lấy lại được bình tĩnh mà hôn anh. 

Đây là một nụ hôn thuần túy không mang theo chút dục vọng nào. 

Đợi đến khi hai người tách ra, mặt cô đã ửng hồng, thở hổn hển vì thiếu dưỡng khí. 

Nam Ly nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm của anh, không nhịn được mà hỏi. 

- Thẩm Mặc, trước đây anh đã từng thích ai chưa?

Một khoảng lặng rất lâu giữa hai người, Thẩm Mặc nhìn cô, nhận thấy ánh mắt Nam Ly vô cùng chuyên chú và nghiêm túc. 

- Chưa từng. 

Nam Ly mím môi, dường như trong lòng vỡ ra cái gì đó. Cô nghiêm túc nhìn anh, như muốn hỏi ra câu hổi vẫn cất giữ trong lòng từ lâu. 

- Vậy bây giờ thì sao?

Lời bộc bạch không hề có chút trở ngại mà thốt ra khỏi miệng. 

- Thẩm Mặc, tôi cảm thấy, hình như tôi có chút thích anh rồi. 

Dưới ánh trăng mờ ảo, gương mặt của cô vẫn còn ửng hồng, ánh mắt như phủ một tầng sương nhưng lại vô cùng kiên định. 

- Anh thì sao, Thẩm Mặc, anh thích tôi chứ?