“Hôm nay không cần gọi cô ấy dậy sớm.”

“Vâng, chúng tôi biết rồi ạ.”

Thẩm Mặc dặn dò người trong nhà.

Chiếc xe đã chờ sẵn ở bên ngoài, trợ lý đang giúp anh sắp xếp lại lịch trình công tác. Thẩm Mặc đẩy xe lăn, trước khi đi còn cố ý hôn lên trán Nam Ly một cái.

Cũng chẳng biết có phải vì đêm qua lăn lộn tới khuya, động tĩnh lớn như vậy mà cô cũng chẳng hề thức giấc.

Cho đến khi chuyến bay của anh khởi hành được hai tiếng, Nam Ly mới từ trong mộng đẹp mà tỉnh lại.

Nhìn thấy bên giường đã trống huơ trống hoác, trong lòng cô đột nhiên có chút hụt hẫng.

Sau đó mới nhớ ra hôm nay là ngày Thẩm Mặc đi công tác.

Đêm qua, sau khi cô hỏi ra lời kia, Thẩm Mặc đáp lại cô bằng một nụ hôn. Nam Ly biết anh cố tình muốn trốn tránh, con người như Thẩm Mặc, chỉ muốn nói cái gì thì liền nói cái đó. Nhưng Thẩm Mặc cố ý không trả lời.

Nam Ly không phải là loại người vòng vo, sau khi xác định được tâm ý của mình, cô cũng muốn biết tâm ý của đối phương.

Vốn dĩ cuộc hôn nhân của hai người cố thể xem như trò cười, nhưng Nam Ly xác định muốn ở bên anh cả đời, đổi lại nếu như Thẩm Mặc không có ý gì với cô, Nam Ly cũng sẽ bình thản chấp nhận, để hai người chia tay trong vui vẻ.

- Thẩm Mặc, anh có thích tôi không?

Câu hỏi được cô lặp lại trong giấc mơ, khi hai người ở trên giường, cô cũng không nhịn được mà muốn truy tìm đáp án.

Thẩm Mặc ôm lấy cô, hôn lên cổ cô, nhìn thấy vẻ mặt cô vô cùng kiên định.

Cuối cùng, Nam Ly đổi lại được một lời hứa.

- Chờ tôi trở về, tôi sẽ nói cho cô biết đáp án.

Thẩm Mặc dịu dàng hôn lên khóe mắt cô. Hai người lăn lộn cả một đêm, đến khi Nam Ly không chịu nổi nữa mà mới thiếp đi.

Trong giấc mơ, cô nghe thấy anh thủ thỉ bên tai mình điều gì đó, nhưng Nam Ly quá mệt mỏi mà không nghe rõ.

Chờ đến khi cô tỉnh dậy, Thẩm Mặc đã đáp chuyến bay gần nhất đi công tác rồi.

- Phu nhân, phu nhân muốn dùng gì ạ?

Nam Ly bảo bọn họ chuẩn bị cho mình chút đồ ăn nhẹ, sau đó mau chóng thay đồ rồi xuống dưới lầu ăn sáng. Hôm nay cô không phải lên công ty, cho nên cũng không cần vội vàng.

Nam Ly vừa ăn sáng vừa đọc tin tức. Bữa tiệc của Thẩm gia ngày hôm qua nhanh chóng chiếm vị trí đầu trên trang tin.

Việc Thẩm Mặc kế thừa tài sản nhà họ Thẩm trở thành chủ đề bàn tán khắp mọi nơi. Ngay cả thông tin người vợ bí mật của anh cũng được ưu tiên chiếm hẳn một trang bên cạnh.

- Chú Triệu, chú có số của em họ Thẩm Mặc không ạ?

- Phu nhân, phu nhân muốn lấy số của Hạ tiểu thư làm gì ạ?

Quản gia thấy cô hỏi vậy thì cũng hơi ngạc nhiên. Nam Ly thần bí nói.

- Chú cứ cho cháu đi ạ.

Quản gia trong lòng bán tín bán nghi, nhưng cũng không hỏi thêm gì nữa mà giúp Nam Ly lấy số của Hạ Thư Nhiễm. Ăn sáng xong, Nam Ly liền gọi điện cho Hạ Thư Nhiễm, hẹn cô ta đi ra ngoài.

Hôm nay thời tiết khá đẹp, Hạ Thư Nhiễm mặc một bộ váy kiêu kỳ, vừa bước xuống xe đã thu hút sự chú ý của mọi người trong quán cafe.

- Chị hẹn tôi ra đây là muốn nói chuyện gì?

Nam Ly đẩy mắt kính râm, tươi cười nhìn em họ.

- Cảm thấy chúng ta ít gặp mặt, vẫn là nên giao lưu thường xuyên để bồi đắp tình cảm.

Hạ Thư Nhiễm nhìn Nam Ly như người có bệnh. Thấy cô ta toan rời đi, Nam Ly rốt cuộc mới nói ra mục đích thât sự.

- Em họ, hôm trước cô nói chồng tôi có người yêu cũ, họ Tô có đúng không?

Vốn dĩ hôm đó, lời nói buột miệng của Hạ Thư Nhiễm chỉ là tình cờ, cố ý muốn chọc tức cô nhưng Nam Ly vẫn không nhịn được mà tò mò.

Cô ngẫm nghĩ, nếu như cô đã xác định được tâm ý của mình, cũng xác định sẽ ở bên Thẩm Mặc thì sẽ không thể như trước, vô tri vô giác cái gì cũng không biết.

Mọi thứ về anh, mọi thông tin về anh Nam Ly đều muốn biết.

- Tại sao chị lại nghĩ tôi sẽ nói cho chị biết? Chúng ta quen thân lắm sao?

Hạ Thư Nhiễm thấy Nam Ly có chuyện cầu mình thì bắt đầu đắc ý, nói chuyện úp mở.

- Không phải em muốn chị và Thẩm Mặc cãi nhau hay sao, em nói cho chị biết, không chừng chị sẽ tức giận, làm ầm ĩ một trận với Thẩm Mặc rồi chia tay, đúng ý em quá rồi còn gì.

Hạ Thư Nhiễm nhìn cô thản nhiên như vậy, đột nhiên mím môi không biết đáp như thế nào.

- Con người chị kỳ lạ thật đấy.

Nam Ly cười híp mắt.

- Không kỳ lạ sao có thể có thể được trái tim anh trai em chứ?

Hạ Thư Nhiễm khinh thường cô.

- Chị đừng đắc ý, anh của tôi…anh ấy không biết yêu người khác đâu.

Cô ta thở dài, dường như đang nghĩ đến những hồi ức từ rất lâu trước kia.

- Nếu chị muốn biết thì tôi cũng không ngại.

Cô ta cảnh cáo Nam Ly.

- Nhưng đây là do chị tự chọn, sau hôm nay, chị và anh tôi có xảy ra chuyện gì hay là ly hôn, cũng không liên quan đến tôi.

Nam Ly biết Hạ Thư Nhiễm sợ cô ta mách lẻo với Thẩm Mặc, liền thề thốt.

- Yên tâm, chị sẽ không nói nửa lời.

Lúc này Hạ Thư Nhiễm mới gật đầu, gọi xe đưa hai người ra ngoại ô. Nam Ly hiếu kỳ nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, không nhịn được hỏi.

- Chúng ta đang đi đâu đây?

Hạ Thư Nhiễm nói.

- Đến gặp người anh tôi yêu nhất, cũng là duy nhất.

Hạ Thư Nhiễm đọc một địa chỉ cho lái xe, mà khi nghe thấy Nam Ly cũng hơi bất ngờ, nghe thấy Hạ Thư Nhiễm thản nhiên nói.

- Nghĩa trang ở ngoại ô.