Nghĩa trang ở ngoại ô là nơi an nghỉ dành cho những người có tiền trong thành phố. Khác với nghĩa trang nhà nước, nơi này được đầu tư tư nhân nên cảnh quan đa dạng hơn, còn có dịch vụ đưa người thân đi thăm viếng.

Hạ Thư Nhiễm dẫn Nam Ly đế trước một ngôi mộ, không nhanh không chậm mà giải thích.

- Cô ấy là Tô Mạn.

Nam Ly nhìn khuôn mặt trên tấm ảnh đó, có một cảm giác hơi quen thuộc nhưng lại không nhớ ra là đã từng gặp ở đây.

- Cô ấy là bạn thân của tôi, chúng tôi, cô ấy và anh Thẩm Mặc đã biết nhau từ trước.

- Nếu như không có gì bất ngờ, Tô Mạn sẽ là vợ tương lai của anh tôi.

Giọng nói đều đều của Hạ Thư Nhiễm vang lên bên tai cô, Nam Ly im lặng không đáp, lặng im nghe Hạ Thư Nhiễm thuật lại chuyện cũ.

Vốn dĩ, Tô Mạn và Thẩm Mặc quen nhau từ trước, hai người rất thân thiết, có thể xem như thanh mai trúc mã, ngay cả con ba mẹ của Thẩm Mặc cũng rất ưng ý cô, trên dưới trong nhà đều ngầm thừa nhận Tô Mạn là phu nhân tương lai của Thẩm Mặc.

- Vậy tại sao lại…?

- Chị muốn hỏi chuyện cô ấy tại sao lại mất có đúng không?

Hạ Thư Nhiễm nhìn lên bầu trời, nhớ lại kỷ niệm bi thương năm đó.

- Năm đó khi anh tôi và Tô Mạn ra nước ngoài đã gặp phải một sự cố, hai người đi leo núi thì gặp bão tuyết, bị tuyết lở.

Nam Ly nghe thấy vậy thì dường như vỡ ra gì đó.

- Chắc cô cũng đoán ra rồi đúng không.

- Đôi chân của anh tôi, là vì mất trong trận tuyết lở đó.

Nam Ly cảm thấy tim mình đột nhiên đập mạnh, thì ra, lần đó là Thẩm Mặc lừa cô.

Lần đầu tiên Nam Ly hỏi Thẩm Mặc, anh cố tình né tránh, tìm một lí do không thể qua loa hơn để thoái thác.

Lần thứ hai, để dỗ dành cô, Thẩm Mặc lại tùy tiện bịa ra một lí do, vẽ ra cảnh gia đình không hòa hợp để mà lấp liếm.

Thì ra, chân anh là mất như vậy.

Hạ Thư Nhiễm nhìn thấy vẻ mặt của Nam Ly thì có chút đắc ý, cô ta cười nói.

- Tôi đã sớm đoán ra anh tôi sẽ không nói thật với chị.

Nam Ly ngắt lời cô.

- Vậy sau đó thì sao?

- Sau đó, sau đó Tô Mạn và anh tôi được cứu, nhưng cô ấy không qua khỏi, còn anh tôi dù được cứu chữa kịp thời nhưng vì ngâm trong tuyết quá lâu mà chân không cứu được nữa.

Hạ Thư Nhiễm vuốt ve khuôn mặt trên tấm bia mộ, dường như lúc này mới bộc lộ ra cảm xúc thật.

- Tôi vốn tưởng rằng bọn họ sẽ có cái kết đẹp, nhưng thật không ngờ…

Năm đó, Hạ Thư Nhiễm cả ngày chạy theo sau hai người, dù không muốn bạn thân trở thành chị dâu của mình, nhưng Hạ Thư Nhiễm vẫn thật lòng chúc phúc cho Tô Mạn và Thẩm Mặc.

Vốn dĩ sau lần trượt tuyết đó, hai gia đình đã hẹn nhau để gặp mặt nói chuyện, nhưng ai ngờ tai họa lại ập đến.

Khi Hạ Thư Nhiễm đến bệnh viện, đã chỉ nhận được thi thể lạnh lẽo, được bác sĩ phủ khăn trắng đẩy ra ngoài.

Ngày hôm đó, bầu trời trong cô cũng như sụp đổ.

Dường như nhớ đến ký ức đau thương năm xưa, Hạ Thư Nhiễm không nhịn được mà rơi nước mắt. Cho đến khi cô cảm nhận được bàn tay của Nam Ly đặt lên vai cô, an ủi.

- Mọi chuyện đều đã qua rồi.

Hạ Thư Nhiễm hất vai, cố ý đẩy Nam Ly ra, lau nước mắt, khôi phục dáng vẻ kiêu ngạo của mình.

- Chị đừng đắc ý, tôi dẫn chị tới đây là muốn cho chị biết, trong lòng anh tôi từ trước đến nay chỉ có một mình Tô Mạn. Chị nên chết tâm đi thì hơn.

Nam Ly rốt cuộc hiểu được địch ý của người em họ này với mình đến từ đâu.

“Chị dâu” tương lai chết oan uổng như vậy, sau đó lại thấy anh trai mình có người khác, là ai cũng sẽ cảm thấy khó chịu. Hơn nữa, tâm tính của Hạ Thư Nhiễm vẫn còn trẻ con, giống như không chịu được việc phải san sẻ tình cảm của anh trai cho người khác, đương nhiên sẽ nhìn Nam Ly không vừa mắt.

Sau khi lên xe, hai người vẫn duy trì sự im lặng, Hạ Thư Nhiễm dường như cảm thấy mình vừa rơi nước mắt trước mặt Nam Ly thì có hơi mất mặt, cả đoạn đường không thèm để ý đến cô.

Mãi cho đến khi thấy Nam Ly chẳng có phản ứng gì, mới không nhịn được mà hỏi.

- Vậy…vậy chị sẽ chia tay với anh tôi sao?

Nam Ly ngạc nhiên.

- Sao tôi phải chia tay với Thẩm Mặc?

Hạ Thư Nhiễm trợn mắt.

- Chị đã nghe chuyện của anh tôi rồi, cũng biết người anh tôi thích là ai, chẳng lẽ chị còn không định từ bỏ?

Nam Ly nghe mà muốn cười ngất. Đương nhiên khi biết chuyện, trong lòng cô cũng cảm thấy hơi khó chịu. Là ai thì khi nghe thấy chồng mình có bạch nguyệt quang đã qua đời đều sẽ cảm thấy khó chịu thôi.

Nhưng Nam Ly cô là ai chứ? Cô không phải kiểu người xoắn xuýt mãi chuyện trong quá khứ, cho dù Thẩm Mặc từng thích người khác thì có sao, thời gian cô ở bên anh, Nam Ly biết tình cảm của Thẩm Mặc đối với mình là như thế nào.

Hơn nữa, anh đã hứa khi trở về sẽ trả lời cô.

Nam Ly tình nguyện chờ câu trả lời của anh. Đến lúc đó, nếu như trong lòng Thẩm Mặc còn vương vấn người cũ, cô đương nhiên sẽ nhanh chóng chia tay rồi rời đi.

Còn nếu như trong lòng anh cũng có cô, vậy Nam Ly cũng chẳng cần xoắn xuýt mãi những chuyện trong quá khứ.

- Em họ, em tưởng cuộc đời đều giống như tiểu thuyết sao? Cho dù Thẩm Mặc từng yêu cô ấy thì có sao chứ? Chỉ cần người hiện tại anh ấy yêu là chị là được rồi.

Hơn nữa, cho đến khi chính miệng Thẩm Mặc thừa nhận, Nam Ly cũng sẽ không vì lời nói của người ngoài mà nghi ngờ anh.

- Quá khứ đều đã qua rồi, Hạ Thư Nhiễm, sao cô không nghĩ rằng Thẩm Mặc đã vượt qua được thời gian đó, chỉ có cô là nhớ mãi không quên, cho nên mới không thể chấp nhận được sự thật anh trai của mình có người khác.

- Cô…

Nghe thấy Nam Ly nói như vậy, Hạ Thư Nhiễm không biết phải phản bác như thế nào. Cô vừa muốn lên tiếng, đột nhiên thấy vẻ mặt Nam Ly hoảng hốt, hét lên với cô.

- Cẩn thận.

Kèm theo tiếng hét của Nam Ly, Hạ Thư Nhiễm thấy người mình lệch đi. Tiếng vang chát chúa cứa vào tai khiến người ta cảm thấy choáng váng. Trọng tâm của Hạ Thư Nhiễm cũng lệch 360 độ.

Tiếng bánh xe quệt vào vệ đường vang lên tiếng ma sát và tiếng “kít” chói tai. Ngay khi hai người còn đang nói chuyện, chẳng biết từ lúc nào một chiếc xe từ làn đường đối diện đã lao về phía bên này.

Tài xế đã ngay lập tức đánh lái nhưng chiếc xe bị đâm trực diện liền mất kiểm soát mà lao ra khỏi rào chắn.

Ngay dưới khu vực này là bờ biển rộng lớn. Hạ Thư Nhiễm kinh hoàng, hình ảnh cuối cùng cô nhìn thấy, là khi chiếc xe lao ra khỏi vạch ngăn cách, Nam Ly ôm lấy Hạ Thư Nhiễm, che chở đầu và cổ của cô trước khi hai người rơi xuống mặt biển.

“Ùm!”

Nước lạnh nhanh chóng tràn vào trong xe, không có nhiều thời gian để hoảng loạn, giờ đây bọn họ chỉ có vài phút ngắn ngủi trước khi bị dìm ch/ết. Nam Ly điên cuồng dùng tay đẩy cửa, dưới sức nặng của nước, cửa xe nặng như chì không cách nào mở ra nổi, mà nước biển cũng tràn vào càng lúc càng nhiều.

Chẳng mấy chốc, nước đã ngập khắp khoang xe, Hạ Thư Nhiễm vốn không biết bơi nên càng hoảng loạn, cô vùng vẫy một hồi, chẳng mấy đã uống phải mấy ngụm nước biển mặn chát.

Trong mơ hồ, Hạ Thư Nhiễm cảm nhận được có người kéo tay mình, đẩy cô ra bên ngoài. Nhưng Hạ Thư Nhiễm bị sặc nước nên không tỉnh táo được bao lâu, xung quanh đã chìm vào bóng tối.

“Tổng giám đốc, có chuyện gì vậy ạ?”

Trong cuộc họp, Thẩm Mặc đột nhiên cảm thấy tim đập nhanh hơn bình thường. Anh vô thức đưa tay lên ngực, nhăn mày.

“Có tin tức gì ở nhà không?”

Sau khi đi công tác, Thẩm Mặc đã dặn dò người trong nhà để mắt tới Nam Ly. Có gì thì báo lại tình hình của cô cho anh. Từ sau cái đêm Nam Ly gặp ác mộng rồi ngất xỉu, anh đã cho người giám sát cô bất kể ngày đêm. Cho nên chỉ cần có chút động tĩnh, liền sẽ có người báo với Thẩm Mặc.

- Hôm nay phu nhân hẹn Hạ tiểu thư ra ngoài chơi, hai người đã đi từ sáng, chắc là sẽ không có vấn đề gì.

Thẩm Mặc gật đầu, ra hiệu cho thư ký mình đã biết rồi.

Lúc này, bên Úc đã là gần mười giờ đêm. Thẩm Mặc từ sau khi đáp máy bay xuống thì cũng không rảnh rỗi, tham gia liền mấy cuộc họp. Vừa ăn tối xong thì lại phải xử lý nốt mấy văn kiện còn dang dở.

Anh vẫy tay ra hiệu cho thư ký lui ra, nhưng thư ký còn chưa kịp xoay người, cửa lớn đã bị người ta mở ra. Một người đàn ông gấp gáp chạy vào.

- Tổng giám đốc, xảy ra chuyện không hay rồi.

Người đàn ông nói.

- Người giám sát phu nhân vừa mới báo tin, phu nhân và Hạ tiểu thư gặp tai nạn trên cao tốc. Chiếc xe đã lao xuống biển.

Vẻ mặt người đàn ông xanh xám, nói ra mấy chữ.

- Hiện tại không liên lạc được với phu nhân và Hạ tiểu thư. Hai người đều đã mất tích rồi.