“Khụ! Khụ! Khụ!”

Hạ Thư Nhiễm ho khan mấy tiếng, ọc ra một ngụm nước lớn. Cô từ từ mở mắt, nhìn thấy Nam Ly đang lo lắng nhìn mình.

- Cô tỉnh rồi à?

- Tôi..khụ khụ khụ…đây là đâu.

Hạ Thư Nhiễm đảo mắt, vì vừa mới sặc nước nên giờ đây cổ họng cô ta rất đau, nói mấy chữ thì đã thở không ra hơi. Ngay cả tay chân cũng không còn chút sức lực. Nam Ly nằm bịch xuống bên cạnh, cả người cũng nhếch nhác không hơn Hạ Thư Nhiễm bao nhiêu.

- Còn sống là tốt rồi.

Khi chiếc xe lao xuống, Hạ Thư Nhiễm và Nam Ly đều bị va đập mạnh, sau đó nước nhanh chóng tràn vào trong xe, cũng may Nam Ly trước kia từng tham gia một khóa huấn luyện cứu hộ ngắn hạn nên mới xử lý kịp thời, cứu mạng hai người trong tíc tắc.

Tài xế không biết đã dạt đi nơi nào, nhưng anh ta biết bơi, lúc đó cũng trèo ra ngoài được nên chắc là giờ đã dạt đến nơi khác.

- Đây là nơi nào?

Nam Ly lắc đầu, ra hiệu mình cũng không biết. Bờ biển này nằm ngoài quy hoạch của thành phố, hai người bọn họ lại trôi dạt rất lâu, đồ đạc trên người đều mất hết, không có điện thoại cũng không có đồng hồ, hoàn toàn bị cô lập trên hòn đảo này.

Nhưng Nam Ly ước lượng, chắc cũng không trôi quá xa, phỏng chừng ở trên này vài ngày là sẽ có người đến cứu.

Hạ Thư Nhiễm đợi đến khi cơ thể thích ứng một chút mới đứng dậy, ngó nghiêng xung quanh.

- Cái nơi khỉ ho cò gáy gì đây chứ?

Bên ngoài trời đã bắt đầu tối, Nam Ly biết khi sinh tồn quan trọng nhất là phải giữ ấm, gần nguồn nước và tìm kiếm lương thực, Nam Ly mau chóng phân phó Hạ Thư Nhiễm.

- Bây giờ cô đi kiếm cái gì đó đánh lửa, tôi kiếm cái gì đó ăn được, bằng không chưa chờ được người đến cứu, hai chúng ta đã ch/ết đói ở đây rồi.

Hạ Thư Nhiễm bĩu môi, vốn dĩ không muốn nghe Nam Ly sai bảo nhưng cũng hết cách.

Hạ Thư Nhiễm được phân phó đi nhặt củi, còn Nam Ly tìm vật dụng để đánh cá. Cũng may Nam Ly là người rất thực tế, dù từ nhỏ được nuông chiều như công chúa nhưng cô lại rất thích xem mấy chương trình sinh tồn.

Nam Ly nhanh chóng kiếm đủ nguyên liệu để đan được một cái lưới nho nhỏ, sau đó đặt bẫy để bắt cá. Hạ Thư Nhiễm vác được về mấy cái que củi, hai người đánh lửa, tạm thời có thể xua tan đi chút hơi lạnh buổi tối.

- Cô nói xem, hai chúng ta vừa mới đi gặp bạn cô thì gặp chuyện, không phải là Tô Mạn không thích tôi, muốn tôi đi đời nhà mà để không chiếm được Thẩm Mặc của cô ta chứ?

Nghe thấy Nam Ly nói xấu bạn mình, Hạ Thư Nhiễm rất tức giận phản bác.

- Chị đừng nghĩ ai cũng xấu xa như chị.

- Tô Mạn rất tốt, cô ấy mới không thèm để ý đến chị.

Nam Ly cười ha ha, không thèm chấp Hạ Thư Nhiễm mà đi coi cái lưới bắt cá đã được hay chưa.

Lúc này Hạ Thư Nhiễm cũng rất tò mò, vội chạy theo sau.

- Bắt được thật nè.

Nhìn thấy hai con cá bự và một con sứa bị mắc vào bẫy, hai mắt Hạ Thư Nhiễm sáng lên, nhưng ngay sau đó liền lập tức nói.

- Trò vặt vãnh thôi mà, có gì ghê gớm chứ.

Nam Ly biết cô ta không muốn khen ngợi mình thì cũng không để ý. Hai người nhanh chóng xâu được hai xiên cá lên nướng.

- Muốn tôi dạy cho cô không?

Hạ Thư Nhiễm vốn dĩ rất tò mò, cô ta được nuôi dạy như công chúa từ nhỏ, nào có biết mấy cái trò sinh tồn nơi hoang dã này. Nhưng vì sợ mất mặt, Hạ Thư Nhiễm cố ý nói trái lòng.

- Tôi không thèm đâu, Hạ gia tôi không thiếu mấy trò này.

Nói là như vậy, nhưng hai mắt Hạ Thư Nhiễm cứ sáng rực, dán theo Nam Ly đặt lưới không rời. Nam Ly chỉ cười thầm chứ cũng không buồn vạch trần cô.

Sau khi xử lý xong bữa tối tạm bợ, Nam Ly lại trải áo ngoài ra làm chiếu nằm xuống cho đỡ cộm.

Hạ Thư Nhiễm không tình nguyện mà làm theo. Nam Ly an ủi cô ta.

- Đừng lo, nơi này có lẽ không xa ngoại ô lắm, người của Hạ gia và Thẩm gia có lẽ cũng nhận được tin chúng ta mất tích rồi, không lâu nữa sẽ có người đến cứu chúng ta thôi.

Hạ Thư Nhiễm không đáp, gẩy gẩy tàn lửa.

- Ngủ sớm đi còn dưỡng sức.

Nam Ly nằm xuống trước, lúc này cô mới để ý thấy trên eo mình có một vết thương đã rách ra. Không biết là do va chạm với chiếc xe kia hay là lúc ngã xuống nước va đập vào đâu đó.

Bởi vì đã ngâm nước cả ngày trời nên vết thương trắng bệch, đụng vào liền cảm thấy đau nhói.

Hạ Thư Nhiễm cũng nhìn thấy vết thương trên eo Nam Ly, cô ta hơi bối rối, dường như muốn nói gì đó nhưng há miệng một hồi lại chẳng biết nói gì.

Thấy vẻ mặt Hạ Thư Nhiễm như vậy, Nam Ly tưởng cô ta lo lắng, dù sao đại tiểu thư như Hạ Thư Nhiễm e rằng còn chưa ngủ ngoài trời bao giờ, khả năng sinh tồn bằng không.

Nếu Nam Ly thả cô ta ở đây, e rằng chưa tới hai ngày Hạ Thư Nhiễm đã chỉ còn là cái x/ác khô.

Nam Ly an ủi.

- Tôi biết bắt cá, phỏng chừng chúng ta ở lại đây hai ba ngày cũng không ch/ết đói được.

Hạ Thư Nhiễm lầm bầm.

- Tôi đâu có lo cái này, tôi là lo vết…

Cô ta nói đến đây thì chợt im bặt, đột nhiên ngúng nguẩy nói.

- Ai thèm cùng ở cùng một chỗ với chị.

- Vậy hả, vậy tốt quá cô có thể nằm xa xa tôi ra một chút.

Nam Ly trêu ghẹo.

- Nhưng mà chỗ này đồng không mông quạnh, nói không chừng buổi tối còn có rắn rết hay là dã thú bò ra không biết chừng.

Hạ Thư Nhiễm vừa nghe vậy thì vẻ mặt đã xanh xám, nhưng vẫn cứng miệng nói.

- Chị…chị đừng có mà dọa tôi.

Nam Ly nhún vai, nằm xuống bên cạnh đống lửa đang cháy.

- Anh tôi nhất định sẽ tìm thấy tôi thôi.

- Chưa chắc.

Nam Ly không buông tha cho Hạ Thư Nhiễm, tiếp tục dọa cô.

- Chỗ này xa như vậy, lúc nãy tôi và cô đều bất tỉnh, chẳng biết đã trôi dạt đi tận đâu, không biết chừng còn bị đẩy đến chỗ khỉ ho cò gáy nào đó, đợi Thẩm Mặc tìm được, đã biến thành hai cái x/ác khô rồi.

Nhìn thấy vẻ mặt Hạ Thư Nhiễm dần tái mét, Nam Ly không khỏi cười thầm.

Xem như là trả cho cô ta chuyện hỗn láo với cô, còn có ý đồ xấu muốn chia rẽ cô và Thẩm Mặc.

Bên kia, Thẩm gia cơ hồ đã huy động toàn bộ người để tìm tung tích của Nam Ly và Hạ Thư Nhiễm.

Ngay cả Thẩm Mặc cũng bỏ dở chuyến công tác mà bay về nước ngay trong đêm.

- Cậu Mặc, đây là thông tin về chiếc xe gây tai nạn và điều tra hướng xe của phu nhân rơi xuống biển.

Bọn họ đã huy động hơn trăm người để tìm kiếm tung tích Nam Ly và Hạ Thư Nhiễm.

Bờ biển hôm đó đều sáng rực ánh đèn, hơn trăm tàu thuyền lớn nhỏ được thuê để chạy dọc bờ biển tìm kiếm tung tích.

- Cậu Mặc, là điện thoại của cậu cả.

Thẩm Mặc vốn dĩ không muốn bắt máy, nhưng tính tình của Thẩm Thác cực kỳ phiền phức, anh chỉ đành nhận máy.

- Thẩm Mặc, tôi vừa nhận được tin cậu huy động hết người của công ty cứu hộ, giờ còn muốn gọi cả quân đội, có phải cậu mất trí rồi không?

- Anh có ý kiến?

Qua điện thoại, giọng Thẩm Mặc lạnh băng chẳng có chút độ ấm.

- Cậu còn hỏi tôi tại sao? Cậu không biết chuyện này có ảnh hưởng đến việc tranh cử sao? Chỉ là một người phụ nữ tầm thường không có lai lịch, cậu nhất định phải làm náo động tới mức này sao.

Thẩm Thác còn chưa dứt lời đã nghe thấy tiếng tút tút vọng lại.

Anh ta kinh ngạc nhìn điện thoại. Thẩm Mặc cứ vậy mà ngắt máy rồi.

Thế nhưng trước khi tắt máy, Thẩm Thác vẫn kịp nghe được giọng nói nguy hiểm của Thẩm Mặc.

- Nam Ly không phải người phụ nữ tầm thường không có lai lịch. Cô ấy là vợ của tôi.

Mà lúc này, cả bờ biển đều thắp đèn, chiếu sáng cả một vùng, công tác cứu hộ quy mô như thế này e rằng từ trước đến giờ đều chưa từng thấy.

Thế nhưng tin tức vẫn chẳng có tiến triển gì.

Thư ký nhìn thấy vẻ mặt âm trầm của Thẩm Mặc, muốn nói nhưng lại thôi. Chỉ nghe thấy mệnh lệnh phát ra từ miệng anh.

- Gọi thêm người đến, hôm nay cho dù có phải lật tung cả thành phố, cũng phải tìm được người cho tôi.