Ban mai ngày thứ hai ló rạng, trên biển vẫn chưa có tin tức gì.
Mà ở hòn đảo biệt lập bị ngăn cách với thành phố, Nam Ly và Hạ Thư Nhiễm lại chuẩn bị đi bắt cá để làm bữa trưa ngày thứ hai.
Bụng của Hạ Thư Nhiễm đã réo từ sáng sớm, nhưng vì ngại ngùng cùng với kiêu ngạo nên không muốn gọi Nam Ly, chỉ một mực nằm ôm cái bụng đói.
Nhưng đến giữa trưa rồi vẫn thấy Nam Ly không có động tĩnh, cô ta rốt cuộc không thể nhịn nổi nữa, xoay người tới đánh thức Nam Ly.
- Chị còn định nằm đến bao giờ?
Hạ Thư Nhiễm gọi một tiếng, phát hiện ra Nam Ly vẫn không có động tĩnh như cũ. Lúc này cô ta mới hơi cau mày, ngồi xuống lay bả vai Nam Ly.
- Chị Nam Ly…
Không ngờ, vừa chạm vào vai Nam Ly, Hạ Thư Nhiễm đã bị nóng đến dọa người, vội vàng rụt tay lại. Ngay sau đó, Hạ Thư Nhiễm liền túm láy bả vai cô, lo lắng gọi.
- Chị Nam Ly, chị tỉnh lại..chị Nam Ly..
Nam Ly mơ màng mở mắt, nhìn thấy Hạ Thư Nhiễm lo lắng gọi cô.
Nhưng cổ họng cô vừa khàn vừa đau, mở miệng thì liền ho lớn.
Khụ! Khụ! Khụ!
- Chị phát sốt rồi.
Hạ Thư Nhiễm đưa ra kết luận. Nam Ly đưa tay sờ lên trán mình, cũng bị nóng dọa cho giật mình.
Thật ra từ đêm qua cô đã bắt đầu cảm thấy ngây ngấy sốt, Nam Ly đoán là do vết thương trên eo không được xử lý nên đã bị nhiễm trùng, cộng với nằm ngoài trời phơi sương cả một đêm, đến gần sáng thì bắt đầu phát sốt.
- Làm thế nào đây? Ở đây không có thuốc, cũng không có đồ ăn.
Nghe thấy giọng nói lo lắng của Hạ Thư Nhiễm, Nam Ly mỉm cười.
- Em họ lo lắng cho chị đấy à?
- Tôi…tôi lo lắng cho chị khi nào chứ?
- Tôi là sợ chị ch/ết ở đây, đến lúc anh tôi tìm thấy sẽ trách mắng tôi.
Nói là vậy nhưng nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì phát sốt của Nam Ly, Hạ Thư Nhiễm trong lòng cũng bắt đầu gấp gáp.
- Hay là tôi thử chạy ra ngoài kia xem có tàu thuyền gì qua lại không nhé. Tôi đi tìm đồ ăn cho chị luôn.
Hạ Thư Nhiễm vừa nói, chưa được sự đồng ý của cô thì đã vội chạy đi. Hai người đã nằm ngoài biển cả ngày, vừa đói vừa khát, Nam Ly lại đang sốt cao, giờ đây trong lòng Hạ Thư Nhiễm đã có chút tội lỗi.
Biết sớm vậy cô sẽ không đưa Nam Ly đi thăm mộ Tô Mạn.
–
Bên kia tiến độ tìm kiếm vẫn rất chậm, Thẩm Mặc đã gần như thức trắng cả một đêm, bọn họ đã tìm kiếm khắp lòng sông nhưng vẫn chưa tìm được tung tích gì.
- Tiếp tục tìm.
Thẩm Mặc lạn lùng nói, mà lúc này, có người đã gửi thông tin của chiếc xe kia cho Thẩm Mặc.
- Chiếc xe này dường như là được thuê, xe đã được sơn lại, biển số cũng không phải là biển chính chủ. Người gây tai nạn xong thì đã bỏ trốn rồi.
Điều này rất không hợp với thường thức bình thường, bởi vì nếu như là người vô ý gây tai nạn, vậy nhất định sẽ có tin tức chủ xe.
Tôn Triết vừa nghe thấy Nam Ly gặp nạn thì cũng ngay lập tức gia nhập vào đội tìm kiếm vừa nghe thấy tin tức này liền không khỏi kinh ngạc.
- Nói vậy, tai nạn của chị Nam Ly không phải là ngẫu nhiên, là có người cố ý muốn hại chị ấy?
Sắc mặt ai nấy đều âm trầm. Tôn Triết lại la lên.
- Nhưng mà chị Nam Ly từ trước đến giờ đều không đắc tội với ai cả, ai lại muốn hại chị ấy chứ?
Vừa nói, cậu ta vừa liếc mắt về phía Thẩm Mặc. Thẩm Mặc giàu có là thật, nhưng trong giới cũng có không ít kẻ thù. Chuyện Nam Ly và Hạ Thư Nhiễm gặp nạn không thể là ngẫu nhiên.
Làm gì có chuyện chân trước Thẩm Mặc vừa ra nước ngoài công tác, chân sau cô đã mất tích.
Thư ký thấy Tôn Triết lo lắng đến mức bắt đầu suy đoán linh tinh thì không khỏi ngắt lời.
- Cũng chưa thể khẳng định được, nói không chừng là người nào đó có thù oán với Hạ gia.
Dù sao Hạ Thư Nhiễm cũng mất tích cùng, nói không chừng là bọn họ nhắm vào Hạ gia, Nam Ly chỉ là đi cùng cô cho nên mới bị vạ lây mà thôi.
Đúng lúc này, phía bên dưới liền có động tĩnh, một nhóm cứu hộ dường như tìm được gì đó, vội vàng la lên.
- Tìm thấy người rồi.
–
Hạ Thư Nhiễm đi dọc bờ biển nhưng vẫn không tìm được cái gì, nơi này chim còn không thèm ị chứ đừng nói là tàu thuyền. Trong lòng Hạ Thư Nhiễm gấp gần chết, định vòng trở lại xem Nam Ly như thế nào.
Nếu cứ sốt cao không giảm như vậy, e rằng người sống bình thường cũng sẽ bị hun hỏng đầu.
Đúng lúc này, tiếng động từ xa khiến cho Hạ Thư Nhiễm phải chú ý.
Cô dõi mắt ra xa, liền nhìn thấy một chiếc tàu lớn đang tiến lại về phía mình. Như thể người sắp ch/ết khát giữa sa mạc lại nhìn thấy nước, Hạ Thư Nhiễm vội vã chạy về chiếc thuyền lớn kia. Hô lớn.
- Cứu với, cứu chúng tôi với.
Cô ta vừa chạy vừa la lớn, vì mặt đất không bằng phẳng mà Hạ Thư Nhiễm trật chân ngã ra đất. Sỏi đá cứa lên làn da cô rướm máu. Hạ Thư Nhiễm mặc kệ vết thương trên chân, loạng choạng chạy ra ngoài.
- Bên này, chúng tôi ở bên này.
Chiếc thuyền lớn từ phía xa mau chóng nhìn thấy bóng người trên đảo. Ngay khi thuyền vừa hạ bến, nhận ra người đến là ai, Hạ Thư Nhiễm vội vàng chạy tới ôm lấy Thẩm Mặc.
- Huhu! Em còn tưởng là anh không tìm được bọn em.
Thẩm Mặc nhìn thấy cô mặt mũi lem nhem nhưng vẫn hoàn hảo thì liền hỏi.
- Nam Ly đâu?
Hạ Thư Nhiễm khịt khịt mũi. Rõ ràng trước kia anh trai thương yêu cô như thế, nhưng giờ trong miệng lúc nào cũng chỉ có Nam Ly. Vừa nhìn thấy mình không sao thì đã chỉ hỏi tin tức của Nam Ly.
Cô chỉ tay về phía con đường cách đó không xa.
- Chị ấy bị sốt, đang nằm nghỉ, em ra đây tìm mọi người.
Nghe thấy vậy, Thẩm Mặc vội cùng đoàn người đi vào trong tìm cô. Theo hướng Hạ Thư Nhiễm chỉ, Thẩm Mặc mau chóng tìm thấy nơi hai người nghỉ chân. Nhưng ngoại trừ chiếc áo còn sót lại trên mặt đất thì không còn ai nữa cả.
- Người đâu?
Tôn Triết hỏi Hạ Thư Nhiễm, mà ngay cả cô ta cũng bất ngờ.
- Lúc nãy chị ấy vẫn còn ở đây.
Hạ Thư Nhiễm giải thích, với cơ thể ốm yếu của Nam Ly chắc chắn sẽ không tự mình đi ra ngoài. Hơn nữa ban nãy hai người đã dặn nhau sẽ chờ ở đây.
Lúc này, một người trong đội cứu hộ liền tiến lên. Sau khi xem xét dấu vết trên mặt đất, khuôn mặt liền trở nên nghiêm trọng.
- Chỗ này có dấu vết của nhiều người.
Thành viên đội cứu hộ nhìn dấu vết và ngọn lửa bị dập tắt một cách thô bạo, cuối cùng đưa ra kết luận không mấy khả quan.
- Hình như đã có ai tới đây. Cô Nam Ly, không chừng là bị người khác đưa đi rồi.
Như để chứng thực lời cậu ta, trên mặt đất còn lưu lại mấy dấu chân đàn ông vô cùng lộn xộn.
Mà lúc này, ở một nơi khác, Nam Ly đã bị một đoàn người bịt kín mặt, dùng băng vải đen che mắt đưa rời khỏi hòn đảo rồi.