Nam Ly cảm nhận được thân thể nặng trĩu, cô muốn mở mắt nhưng phát hiện ra mắt mình đã bị bịt kín bằng một mảnh vải đen. Ngay cả tay chân cũng bị người ta trói chặt, chẳng thể nào nhúc nhích nổi.
Cơn đau đầu và cơn sốt kéo đến cướp hết mọi khả năng suy nghĩ của cô, Nam Ly thầm nghĩ không biết có phải bản thân đang mơ hay không. Cho đến khi một ban tay to lớn kéo băng vải che mắt.
Ánh sáng chiếu vào khiến Nam Ly hơi chau mày, ngay sau đó, giọng nói quen thuộc vang lên bên tai Nam Ly.
- Nam Ly, lâu rồi không gặp.
Giọng nói này?
Trong lòng Nam Ly đột nhiên nảy thịch lên một cái, dự cảm không lành ngay lập tức bủa vây lấy cô.
- Sao hả? Mới có một thời gian ngắn không gặp, cô đã quên tôi rồi sao?
Nam Ly mở mắt, nhìn thấy đường nét của người trước mặt thì không khỏi kinh hoảng.
- Thiệu..Thiệu Quần.
Bờ môi Nam Ly trắng bệch, khuôn mặt lại đỏ bừng vì bệnh tật. Nếu không phải do hình ảnh trước mắt qua sức chân thực, Nam Ly còn nghĩ bản thân chắc sốt đến mê sảng rồi.
Người ở trước mắt cô đây, thế mà lại là Thiệu Quần đã mất tích từ mấy tháng trước. Kể từ sau khi bị Thẩm Mặc dạy dỗ, Thiệu Quần gần như đã biến mất khỏi thành phố.
Nam Ly không còn nghe được tin tức về gã, thế nhưng giờ đây, Thiệu Quần lại đứng trước mắt cô, dùng ánh mắt nguy hiểm đánh giá cô.
- Nam Ly, gặp lại tôi, cô không vui sao?
Nam Ly theo bản năng muốn lùi về phía sau, nhưng Thiệu Quần đã nhan chóng chặn đường lui của cô.
- Muốn chạy đi đâu?
- Anh…rốt cuộc anh muốn làm cái gì? Là anh đưa tôi đến đây sao?
Nam Ly cảnh giác nhìn hắn, dù không biết ý đồ của Thiệu Quần là gì, nhưng Nam Ly suy đoán chuyện chuyến xe của mình và Hạ Thư Nhiễm gặp nạn không phải là ngẫu nhiên.
Mà lúc này, cô mới để ý đến khuôn mặt của Thiệu Quần. Má trái của hắn có một vết bỏng rất dài, gần như hủy hoại nửa khuôn mặt, thoạt nhìn trông vô cùng dữ tợn.
Từ cần cổ đến cánh tay cũng bị bỏng nghiêm trọng, mà đôi chân cũng thương tật không còn lành lặn nữa.
Bởi vì bị bỏng, phần da trên mặt Thiệu Quần trông dúm dó cực kỳ khó coi, ánh mắt càng nguy hiểm hơn, nhuốm đầy sát khí khiến cho người ta vừa nhìn đã cảm thấy sợ hãi.
- Mặt…mặt của anh.
Thiệu Quần đưa tay sờ lên mặt, cười gằn.
- Đáng sợ lắm có đúng không?
Nam Ly mím môi không đáp, Thiệu Quần đột nhiên ghé mặt vào sát cô.
- Cô sợ sao?
Nói thật, Nam Ly cảm thấy hơi sợ, nếu như trước kia Thiệu Quần chỉ là một gã bại hoại không nên nết, thì giờ đây chỉ mấy tháng không gặp, trông gã đá khác hẳn. Dáng vẻ điên cuồng như thế này là lần đầu tiên Nam Ly bắt gặp.
- Thứ này, đều là do cô và thằng Thẩm Mặc đó ban tặng.
Hắn cười cười, ngày đó, Khương Thất Thất phóng hỏa, muốn thiêu ch/ết hắn nhưng lại không ngờ được rằng Thiệu Quần thoát được.
Chỉ có điều lúc ấy lửa cháy quá lớn, cho dù hắn thoát được một mạng nhưng toàn thân cũng bị phỏng không nhẹ.
Nếu như không phải Nam Ly và Thẩm Mặc, hắn cũng không rơi vào bước đường này, mất hết tất cả, trở thành con quái vât người không ra người quỷ không ra quỷ.
Sau khi thoát ch/ết, hắn đã lăn lộn ở bên ngoài, nằm gai nếm mật chờ ngày quay trở lại.
Thiệu Quần mang theo nỗi căm hận ăn vào xương tủy, như ác quỷ bò lên từ địa ngục để đòi mạng những kẻ khiến hắn thành ra như thế này.
- Cô có biết Khương Thất Thất ch/ết như thế nào không?
Nghe thấy Thiệu Quần đột nhiên nhắc tới Khương Thất Thất, Nam Ly không khỏi run lên. Chẳng lẽ..
- Đúng vậy, là tôi làm đấy. - Hắn đưa tay chạm lên má Nam Ly, nheo mắt nói - Nam Ly, đó là hậu quả vì đã phản bội tôi.
- Anh…anh muốn làm cái gì?
Cánh tay của Thiệu Quần chạm đến gò má, khiến Nam Ly không nhịn được mà rùng mình. Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng, cô nghe thấy Thiệu Quần nói.
- Nam Ly, phản bội tôi, cô có hối hận hay không?
Vừa nói, hắn vừa kéo mặt cô lại, muốn hôn lên môi của Nam Ly. Cô hoảng hốt vội vàng giãy giụa nhưng đã bị bàn tay của Thiệu Quần ghìm chắc.
Sức lực của cô hoàn toàn không đọ lại với hắn, ngay khi bờ môi kia chạm vào, Nam Ly liền cảm thấy ghê tởm không thôi.
- Cút…
Thiệu Quần tức giận túm lấy tóc của cô, đôi mắt long lên giận dữ.
- Nam Ly, đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.
Một cánh tay Thiệu Quần đã lần tới áo ngoài của cô, không nhanh không chậm mà xé toạc chiếc áo sơ mi vốn đã lỏng lẻo vì lăn lộn ngoài biển suốt mấy ngày.
Hắn căm hận Nam Ly là thật, nhưng trong lòng hắn vẫn không cam tâm nhường cô cho kẻ khác. Cánh tay Thiệu Quần siết chặt lấy cổ cô, bắt ép Nam Ly phải thừa nhận nụ hôn của mình.
- Không phải cô vẫn luôn thích tôi sao?
Hắn thì thầm vào tai cô, Nam Ly ra sức chống trả, chẳng mấy chốc giữa môi hai người đã thấm máu. Thiệu Quần bị ăn đau thì mới nhả ra, nhìn thấy Nam Ly căm hận nhìn mình.
- Tôi hận anh, anh là tên khốn, cút đi.
Rõ ràng trước kia cô yêu hắn như vậy thế mà giờ đây lại nhìn hắn như kẻ thù. Tất cả là do Thẩm Mặc, Thiệu Quần không cho phép cô thay lòng. Hắn điên tiết kéo áo của cô.
Nam Ly đá vào hạ bộ của gã, nhanh chóng chạy về phía sau nhưng vì cơn choáng váng, cô mới chạy được hai bước thì đã bị Thiệu Quần túm lại.
Hắn đè cô lên mặt đất, ghì chặt lấy hai chân của Nam Ly.
Khuôn mặt Thiệu Quần tràn đầy vẻ điên cuồng, lập tức cắn xuống cổ cô.
- Không…không…buông tôi ra.
Nam Ly gào thét trong vô vọng, mỗi tấc da đều cảm thấy ghê tởm khi phải tiếp xúc với gã. Nước mắt chẳng mấy chốc đã lăn dài trên gò má Nam Ly. Cô hét lên trong tuyệt vọng.
- Thẩm Mặc! Cứu em với!
- Thẩm Mặc!