- Cậu Mặc! Cậu Mặc!

Tiếng quản gia nhanh chóng đánh thức Thẩm Mặc, nhìn thấy vẻ mặt anh trắng bệch, quản gia còn tưởng là Thẩm Mặc phát bệnh.

- Tôi không sao.

Thẩm Mặc đưa tay lên ngực, dường như trong một phút chốc, anh nghe thấy tiếng Nam Ly gọi mình. Thẩm Mặc ngoài mặt bình tĩnh nhưng trong lòng đã nóng như lửa đốt.

Hạ Thư Nhiễm được người của anh đưa về biệt thự nhưng cô nhất định không đi, nằng nặc đòi ở lại chờ tin tức của Nam Ly.

- Em muốn ở lại.

Nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết của cô, Thẩm Mặc cũng không bắt ép Hạ Thư Nhiễm nữa. Hiện tại, anh cũng không tâm sức suy nghĩ đến chuyện khác.

Thẩm gia cơ hồ đã cử hết toàn bộ người để đi điều tra nhưng tin tức gửi về vẫn rất chậm.

- Cậu Mặc, tìm được người gây tai nạn rồi.

Dưới sự truy lùng gắt gao của những thán tử chuyên nghiệp nhất, kẻ gây tai nạn tưởng rằng đã trốn rất kĩ nhưng vẫn bị bắt lại. Hai vệ sĩ ghì chặt lấy tay của gã, ép gã quỳ xuống trước mặt Thẩm Mặc.

- Nói đi, bọn mày giấu chị Nam Ly đi đâu rồi.

Tôn Triết tóm lấy cổ gã truy hỏi. Nhưng gã là đàn em vào sinh ra tử với Thiệu Quần, sớm đã tính đến khả năng sẽ bị bắt lại.

- Đừng có mơ tao nói ra, có bản lĩnh thì cứ giở ra nhưng đừng hòng tao mở miệng.

- Thằng khốn…

Tôn Triết vung tay, đấm cho gã một quyền vào mặt nhưng đổi lại là nụ cười khinh miệt. Gã nhổ ra một ngụm máu, đầy thách thức mà nhìn Thẩm Mặc.

- Chúng mày sẽ mãi mãi không tìm được cô ta đâu.

Tôn Triết tức giận còn muốn vung tay cho gã một đấm nữa nhưng đã bị người của Thẩm Mặc cản lại.

Anh đẩy xe lăn về phía gã.

- Ở chỗ tôi, cho dù là người ch/ết cũng phải mở miệng.

Anh vừa dứt lời, lập tức có vệ sĩ phía sau túm lấy gã của gã, đâp thật mạnh xuống mặt đất, máu tươi bắn lên khiến Tôn Triết cũng hoảng hồn, vô thức mà lùi lại một bước về phía sau.

Gã đàn ông bị ép quỳ trên mặt đất, khóe miệng tràn ra máu tươi, Thẩm Mặc xoay xoay con dao nhỏ trong tay.

- Tôi đếm từ một đến ba, mỗi lần cậu không nói, tôi sẽ cắt một ngón tay của câu, lột da của cậu, móc mắt cậu, từng tấc thịt trên người đều lóc ra cho chó gặm.

Gã đàn ông hơi run rẩy, nhưng vẫn duy trì nụ cười.

- Muốn thì cứ việc.

Sự ngoan cố và cứng đầu của gã nằm ngoài dự tính của mọi người, Thẩm Mặc nheo mắt, ra hiệu cho vệ sĩ phía sau ra tay.

Tiếng gào thảm thiết chẳng mấy chốc đã vang khắp biệt thự khiến cho ai nấy nghe được cũng phải rùng mình.

Khuôn mặt Thẩm Mặc lạnh như băng, chẳng hề để ý máu tươi làm bẩn gót giày của mình.

- Các người không được xông vào đây. Đứng lại, làm cái gì đó?

Quản gia nhanh chóng thưa.

- Cậu Mặc, là thị trưởng Vương và người của lão, nói là đến khám nhà.

Tiếng hô từ ngoài hàng lang nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người, ngay sau đó, sảnh biệt thự đã xuất hiện ba bốn người.

Thẩm Mặc ra hiệu cho những người trong phòng tiếp tục, bản thân tự mình đẩy xe lăn ra bên ngoài.

Nhìn thấy Thẩm Mặc, thị trưởng Vương liền cười híp mắt.

- Cậu Thẩm, đã lâu không gặp.

- Có chuyện gì vậy? Hôm nay trong nhà bận rộn, e rằng không thể tiếp đãi ngài được.

Thẩm Mặc vừa lên tiếng đã có ý tứ đuổi khách, nhưng thị trưởng Vương hôm nay là có mục đích mà đến, dĩ nhiên sẽ không dễ dàng bỏ đi như vậy.

- Cậu Mặc, vừa khéo hôm nay tôi đến đây cũng là có chuyện quan trọng.

Vừa nói, gã vừa khoa trương đưa tay ra phía sau lưng. Thị trưởng Vương biết Thẩm Mặc không phải là người dễ động, chính bản thân gã cũng muốn né thật xa.

Nhưng lần này, nhà họ Thẩm vướng vào tranh cử, là thời điểm nhạy cảm nên cũng phải e dè ba phần.

Hơn nữa, lần này gã đã nắm được thóp của Thẩm Mặc nên mới liều lĩnh tới thử vận may một lần.

- Tôi nhận được tin báo Thẩm gia bắt giữ người trái phép nên phải đến đây một phen, phiền cậu một trận, nếu là hiểu lầm thì không sao nhưng nếu không phải, e rằng…

Thị trưởng Vương vừa dứt lời trong phòng lập tức vang lên tiếng hét thảm thiết. Thế nhưng Thẩm Mặc vẫn điềm nhiên như không có chuyện gì.

Ba bốn vệ sĩ đứng chắn ở lối cửa vào, khuôn mặt nghiêm nghị ý tứ không cho ai bước qua. thị trưởng Vương cười nói.

- Tôi cũng chỉ làm theo chức trách thôi, đã nhận tiền của dân thì phải thực hiện đúng nghĩa vụ. Cậu Thẩm, cậu đừng làm khó tôi chứ.

Thẩm Mặc chẳng có tâm tình cùng gã diễn trò, chốc lát đã chẳng còn kiên nhẫn.

- Đừng vòng vo nữa, nói thẳng ra đi.