- Tiểu thư, tiểu thư có muốn dùng phòng tắm luôn không ạ?

Một giúp việc tiến lên hỏi Nam Ly ngay sau khi cô vừa cúp điện thoại. Vị tổng quản có tuổi bên cạnh liếc mắt nhìn cô ta, sửa lại xưng hô.

- Phải gọi là phu nhân.

- Vâng, vâng ạ..là tôi lỡ lời.

Nam Ly lúc này vẫn chưa hết bàng hoàng, từ sau khi bước vào cổng biệt thự, cô đã bị hết thứ này đến thứ khác khiến cho lóa mắt.

Tuy rằng gia đình cô không phải là đại gia tộc gì, nhưng cũng không thiếu tiền, Nam Ly từ bé đã được nuông chiều như công chúa.

Thế nhưng, để so sánh với sự xa hoa tột độ ở nơi này thì đúng là một trời một vực.

Khu biệt thự rộng tới nỗi mỗi lần di chuyển đến các khu nhà khác nhau đều phải dùng xe riêng di chuyển, nội thất đều là hàng nhập khẩu cao cấp, nội một món đồ trang trí thôi cũng có giá trị bằng cả gia tài.

Nam Ly nuốt nước bọt đánh ực một cái, sau đó theo người giúp việc đến phòng tắm.

Thẩm Mặc vừa về đến cửa thì đã phó mặc cô cho quản gia, sau đó tự đẩy xe lăn về phòng của mình.

Đám người làm liên tục liếc mắt nhìn Nam Ly với ánh mắt tò mò xen lẫn nghi hoặc.

Hôm nay, thiếu gia nhà bọn họ đột nhiên đem về một cô gái lạ mặt, sau đó dõng dạc tuyên bố mình và cô đã kết hôn rồi, khiến cho ai nấy đều ngây người.

Nhưng sống trong gia tộc lớn, bọn họ đã học được cái thói không được phép tọc mạch, vì thế ai nấy đều không dám hỏi thêm câu nào, chỉ lặng lẽ giúp Nam Ly đi thay đồ.

Cả một ngày bụi bặm cộng với chiếc váy cưới nặng trịch, lúc này Nam Ly cũng muốn nghỉ ngơi lắm rồi nên không phản đối.

- Phu nhân, đến rồi ạ.

Người giúp việc dẫn đường cho Nam Ly đến nhà tắm xong thì mới lui xuống, trước khi đi còn không quên dặn dò Nam Ly quần áo để ở chỗ nào.

- Chỗ này có một cái chuông nhỏ, nếu phu nhân cần gì thì cứ gọi ạ.

Nam Ly lắc lắc thử cái chuông nhỏ, đột nhiên có chút cảm giác vua chúa thời xưa chắc cũng chỉ đến mức này mà thôi.

- Tôi biết rồi. Cảm ơn cô nhé.

Nói là phòng tắm, chi bằng nói là một cái hồ bơi thu nhỏ. Một chiếc bồn cực rộng được đặt ở giữa phòng, hai bên còn có tượng thần ôm bình nước đổ xuống, hệt như tiên cảnh. Nội thất đều là đá cẩm thạch sáng bóng, điểm xuyết với vàng ròng.

Đồ đạc được xếp tinh tế trên kệ, khăn tắm, đồ dùng không thiếu thứ gì. Nam Ly ấn thử một cái nút, liền thấy gợn sóng lăn tăn. Hoa tươi tản mác trên mặt theo chuyển động mà lan ra xa.

Trong phòng xông tinh dầu cực kỳ thơm, Nam Ly ngửi một chút liền cảm thấy thư giãn, sau đó liền thoát y phục.

Cô chạm chân vào mặt nước thử độ ấm, sau khi thấy vừa thì mới bước cả người xuống.

Tiếng nước chảy róc rách khiến Nam Ly cực kỳ dễ chịu, thế nhưng cũng đúng lúc này, cánh cửa lớn đột nhiên “cạch” một tiếng mở ra.

Tiếng xe lăn lộc cộc tiến vào. Ngay sau đó, hai người bốn mắt nhìn nhau.

- Á, biến thái!

Nam Ly hét lên một tiếng, vội vàng hụp cả người xuống nước.

- Anh…anh làm cái gì vậy? Còn không mau ra ngoài.

Cô hét lên với người kia nhưng Thẩm Mặc chẳng thèm để ý, còn nhướn mày phản bác cô.

- Đây là nhà tôi, nếu có ra ngoài thì cũng là cô ra chứ?

- Nhưng…nhưng mà…

Nam Ly đuối lý, quần áo đã cởi sạch, lúc này cô đứng dậy không được mà ngồi xuống cũng không xong. Nam Ly chỉ có thể dùng tay che đi cơ thể, khuôn mặt đỏ bừng nói vọng ra.

- Nếu anh muốn tắm thì chờ chút, tôi mặc đồ xong sẽ lập tức ra ngoài.

Cứ tưởng nói vậy thì Thẩm Mặc sẽ cho cô chút thời gian, ai ngờ anh chỉ cười nhạt.

- Chúng ta đều đã kết hôn rồi, trở thành vợ chồng rồi, cô ngại ngùng cái gì chứ?

Theo tiếng nói, xe lăn của anh bắt đầu tiến về phía bồn tắm, Nam Ly lúc này đã ngượng đến đỏ mặt. Đùa sao, từ bé đến giờ cô cũng chưa từng kh/ỏa th/ân trước mặt người khác đâu.

Cho dù là chồng cô, nhưng hai người cũng chỉ mới gặp nhau vài tiếng thôi mà.

- Anh đứng lại đó, nếu không…nếu không tôi sẽ hét lên đó.

Nam Ly dọa dẫm Thẩm Mặc, chiếc xe lăn quả nhiên dừng lại.

Nhưng ngay sau đó, giọng nói bỡn cợt của anh lại vang lên.

- Gọi đi, gọi lớn lên. À, có cần tôi rung chuông giúp cô không?

Thẩm Mặc vừa nói vừa kéo cái chuông bên cạnh bồn tắm mà lúc nãy người giúp việc đã căn dặn Nam Ly, cô vừa thẹn vừa giận, liền cố gắng với lấy y phục ở gần đó.

- Anh…vô sỉ.

Thẩm Mặc dường như trêu đùa cô rất đỗi vui vẻ, thấy Nam Ly mặc xong đồ rồi thì mới tiến đến.

Nam Ly luống cuống mặc vội y phục lên người sau đó lập tức định đi ra ngoài, không ngờ, Thẩm Mặc lại bắt lấy tay cô, hỏi.

- Đi đâu thế?

- Ra ngoài, chẳng lẽ anh nghĩ ai cũng biến thái giống anh, thích nhìn người khác tắm?

Thẩm Mặc chỉ chỉ vào chân mình.

- Nhưng chân tôi bất tiện.

- Cho nên?

Nam Ly còn chưa hiểu hết ý trong lời Thẩm Mặc, đã thấy anh điềm nhiên cởi áo ngoài, giọng nói nhẹ bâng.

- Cho nên, cần cô ở lại giúp tôi tắm rửa.

Nam Ly: “?”

Nam Ly: “???”

- Anh, sao mấy ngày nay anh không đến chỗ em?

Khương Thất Thất nũng nịu gác lên bả vai của Thiệu Quần.

Cô ta đã nghe được tin tức Nam Ly và Thiệu Quần ly hôn, những tưởng hai người cắt đứt thì anh sẽ toàn tâm toàn ý với mình, chẳng ngờ hai ngày nay Thiệu Quần không thèm đếm xỉa gì tới cô ả.

- Bận!

Thiệu Quần đáp một tiếng cộc lốc, dường như vẫn chưa thể tin nổi Nam Ly dám cưới người khác.

- Anh vẫn còn nhớ đến cô ta hay sao?

Khương Thất Thất thấy người yêu lạnh nhạt liền tức giận nói.

- Thiệu Quần, đừng quên tài sản của Nam Ly vẫn nằm trong tay tôi, anh dám phụ bạc tôi, tôi sẽ không để cho anh yên đâu.

Khương Thất Thất đen mặt đẩy Thiệu Quần ta, thấy cô thật sự nổi giận, Thiệu Quần liền vỗ về.

- Bảo bối, sao tự nhiên lại tức giận vậy chứ?

- Anh cút đi!

- Được rồi, anh sai rồi, mấy ngày nay thật sự bận mà, anh thề trong lòng anh chỉ có em mà thôi.

Thiệu Quần vừa nói vừa tiến tới muốn hôn cô ta, Khương Thất Thất né tránh nhưng cuối cùng vẫn bị hắn khuất phục.

Thiệu Quần thích Khương Thất Thất là thật, nhưng một phần cũng là vì cô ta đã chiếm được phần lớn gia sản của nhà họ Nam.

Hiện tại Thiệu Quần đang tranh cử cho một vị trí mới, rất cần tiền tài và nguồn lực ủng hộ.

Tiếng hôn môi vang lên trong căn phòng khiến người ta đỏ mặt, cùng với tiếng thở dốc rất nhanh đã lấp đầy không gian.

Sau trận mây mưa, Thiệu Quần quấn độc một chiếc khăn tắm, ngồi bên giường hút thuốc. Trong ánh mắt hắn giờ chỉ còn đầy toan tính.

Hắn không cam tâm cứ vậy mà bỏ qua cho Nam Ly.

Cả công ty, tiền bạc hay Nam Ly hắn đều muốn có được.

Hắn độc ác nghĩ: “Nam Ly, cô đừng nghĩ chỉ như vậy là có thể thoát khỏi tôi.”

Tại biệt thự,

Nam Ly đồng ý giúp Thẩm Mặc tắm rửa, nhưng vì tức giận anh dám trêu chọc mình, trong quá trình chỉ có hai lần “vô tình” làm Thẩm Mặc bị sặc nước, cùng với một lần khiến xe của anh lăn xuống bồn tắm.

- N.A.M L.Y!

- Nhỡ tay.

Nam Ly nhoẻn miệng cười đáp lại ánh mắt hình viên đạn của anh ném về phía mình.

Nước tắm bắn lên khiến cho áo ngoài mới thay của Nam Ly cũng ướt sũng.

Thấy Thẩm Mặc đang trừng mắt đột nhiên im lặng, Nam Ly cúi đầu xuống, liền thấy áo ngoài ướt sũng làm cho áo ngực của cô và da thịt bên trong trở nên thoắt ẩn thoắt hiện.

Nam Ly vội vã lấy tay che người, mắng Thẩm Mặc.

- Anh nhìn đi đâu thế hả? Dê xồm.

Thẩm Mặc bị cô cho ăn hành cả buổi, cũng không chịu lép vế, xỏ xiên cô.

- Nam Ly, cô đánh giá tôi cao quá rồi.

Nam Ly: “??”

Thẩm Mặc:

- Tôi không có khả năng nhìn một bức tường mà “lên” được.

Giây phút đó, Nam Ly suýt thì nhấn đầu anh xuống bồn tắm, cùng Thẩm Mặc đồng quy vu tận.

Vất vả lắm hai người mới tắm xong, Thẩm Mặc được người giúp việc đẩy xe về trước.

Còn lại một mình Nam Ly, cô còn đang suy nghĩ xem tối nay nên làm thế nào, đột nhiên điện thoại reo vang.

Trên màn hình hiện số của Tôn Triết, cấp dưới của Nam Ly, cũng là trợ lý của ba cô ở công ty.

- Có chuyện gì thế?

- Chị Nam Ly, không ổn rồi, chị mau đến đây đi.

Phía đầu dây bên kia, giọng của Tôn Triết gấp gáp, thở không ra hơi nói.

- Đám người của Thiệu Quần đang bao vây bệnh viên rồi.

- Cái gì?

- Thiệu Quần anh ta…anh ta nói chị không kết hôn với anh ta, bây giờ anh ta sẽ rút lại toàn bộ chi phí viện phí của ba và mẹ chị. Người của anh ta bây giờ đã vây kín bệnh viện, không cho ai vào cả.

Nam Ly nghe thấy tiếng la hét và tiếng chạy đầy gấp gáp của Tôn Triết.

- Bọn họ…bọn họ đang đòi gọi bác sĩ tới đây, nói muốn rút máy thở của mẹ chị, chị Nam Ly, chị mau đến đây đi.