Anh biết thị trưởng Vương bình thường có ăn tìm đến, có chuyện thì cụp đuôi chạy đi rất nhanh. Nếu không phải có người chống lưng cho lão, đời nào lão chịu tới Thẩm gia gây chuyện.
Sau khi xâu chuỗi sự việc từ lúc Nam Ly gặp nạn đến lúc cô mất tích, Thẩm Mặc có thể khẳng định được là có người ở phía sau giở trò, mục đích cuối cùng chỉ là muốn chiếm được món lợi từ nhà họ Thẩm.
- Sự kiên nhẫn của tôi không có nhiều. Nếu trong vài phút nữa mà tôi không có được tin tức của Nam Ly, không chừng cái ghế thị trưởng của thành phố này cũng phải để người khác ngồi rồi.
Nghe thấy anh đe dọa, thị trưởng Vương trong lòng muốn chửi thầm một tiếng, nhưng ngoài mặt vẫn đon đả cười.
- Cậu quá lời rồi.
- Nếu cậu đã thẳng thắn như thế, vậy tôi cũng nói thẳng. Không phải Thẩm gia còn có một doanh nghiệp nhỏ ở Nam thành sao, 40% cổ phần đổi lấy tin tức cậu cần, vậy cũng không lỗ chứ?
Nghe thấy gã nói trắng trợn như vậy, thư ký và quản gia bên cạnh đều không khỏi chửi thề. Đúng là há miệng mà không biết xấu hổ, chẳng khác nào húp trọn một vùng. Ăn không nhả xương.
Thế nhưng 40% cổ phần này, không chỉ giúp gã có nguồn tài chính vững chắc cho đợt tranh cử sắp tới, còn giúp gã củng cố thế lực bên ngoài, đáng để cho gã cược một lần.
Nhìn vẻ mặt đắc ý của gã, Tôn Triết thấy mà nóng mắt, ngược lại Thẩm Mặc lại chẳng có biểu tình gì.
- Thị trưởng Vương, ngài há miệng to như vậy, không sợ mắc quai hay sao?
- 40% với người khác thì là nhiều, nhưng với cơ nghiệp của Thẩm gia, e rằng chỉ như muối bỏ biển.
- 100 tỷ mà nói là muối bỏ biển, thị trưởng Vương cũng thật biết đùa.
Nghe thấy giọng nói của quản gia bên cạnh, thị trưởng Vương vẫn duy trì nụ cười.
- Nếu như tôi không đồng ý thì sao?
Thẩm Mặc vừa dứt lời, người phía sau đã chuẩn bị tư thế như muốn xông vào bắt người. Mà vệ sĩ bên chỗ Thẩm Mặc cũng chặn lại, hai bên giương cung bạt kiếm, không ai nhường ai.
Thẩm Mặc đột nhiên nhớ tới rất lâu về trước, Nam Ly từng đưa ra một giả thuyết hoang đường, nói rằng có một ngày nếu như cô bị bắt cóc, đòi 100 tỷ, anh có chịu bỏ ra để chuộc cô không.
Chẳng ngờ lời bông đùa lúc ấy lại thành sự thật, nhưng giờ phút này, Thẩm Mặc chẳng vui cho nổi.
- Nếu cậu Thẩm cần thêm thời gian suy nghĩ, vậy thì chúng tôi sẽ đưa người đi trước, cậu cứ từ từ cân nhắc.
Gã nói vậy là muốn ép Thẩm Mặc ra quyết định. Phía bên trong, tiếng la hét thảm thiết vẫn không ngừng, không nhìn cũng biết cảnh tượng đẫm mấu như thế nào.
Thị trưởng Vương kì thực cũng đang cược, gã không chắc mình nắm được phần thắng, nhưng thời gian qua, nhìn vào thái độ của Thẩm Mặc, gã dám chắc cô gái này có quan hệ đặc biệt với anh.
Lòng tham đôi lúc khiến con người ta mất đi lí trí, giống như chơi cờ, càng chơi càng ham, càng thua càng muốn gỡ.
Thị trưởng Vương vốn dĩ mấy năm gần đây gặp trở ngại, không thể tiếp tục thăng quan tiến chức, nhà họ Thẩm lại không ủng hộ gã.
Đường cùng, gã đành hợp tác với Thiệu Quần, đánh một ván bài được ăn cả ngã về không.
Lúc này đây, ngoài mặt thị trưởng Vương vô cùng bình tĩnh, nhưng thực tế sau lưng đã đổ đầy mồ hôi lạnh.
- Hay lắm.
Gã nghe thấy tiếng Thẩm Mặc cười lạnh, vỗ tay một tiếng. Thị trưởng Vương còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên thấy một vật lạnh lẽo đặt lên trán mình.
Phản ứng của gã nhanh chóng đông cứng lại. Mấy cảnh vệ phía sau lập tức giương s/úng, nhưng thế lực nhà họ Thẩm đông hơn, chẳng mấy chốc bọn họ đã vây kín lại.
- Cậu Thẩm, cậu có ý gì đây? Cậu không muốn biết tin tức nữa hay sao?
Thị trưởng Vương siết chặt tay, cảm nhận họng s/úng đang kề lên thái dương mình. Thẩm Mặc nheo mắt.
- Từ trước đến nay, tôi ghét nhất là bị người ta uy hiếp.
Anh thở dài.
- Đã lâu rồi tôi không dùng lại thứ đồ chơi này, có thể sẽ không cẩn thận mà trượt tay.
Anh nhìn gã, như thể đang nhìn một con mồi ngay trước mắt mình. Bây giờ lão mới thấy ớn lạnh, Thẩm Mặc là loại người gì, lão rõ hơn ai hết.
So về độ điên cuồng, Thẩm Mặc có lẽ còn hơn cả Thiệu Quần kia. Giờ đây, gã mới bắt đầu cảm thấy hối hận vì lòng tham quá trớn của mình.
- Cậu…cậu thật sự không quan tâm cô ta sao? Chỉ là 40% cổ phần, chẳng lẽ cô ta không đáng sao?
- Từ trước đến giờ, tôi là người không thích nói điều kiện.
Đúng lúc này, cảnh tượng không ai ngờ đến đã xảy ra. Thị trưởng Vương trợn mắt nhìn Thẩm Mặc đứng dậy trên đôi chân tưởng như đã tàn phế từ lâu.
Vóc dáng của Thẩm Mặc cao lớn, chẳng mấy chốc đã choán hết tầm nhìn phía trước, cánh tay cầm s/úng đặt lên thái dương gã vẫn vững vàng. Giọng nói của Thẩm Mặc âm u mà ngang ngược.
- Cả cổ phần và Nam Ly, tôi đều muốn.
Thị trưởng Vương nghe thấy tiếng đạn lên nòng, âm thanh bên tai như được phóng đại, chạy thẳng vào đầu gã.
- Chân tôi mới khỏi nên rất mỏi, thị trưởng Vương nên cân nhắc thật kĩ, nếu ba giây nữa tôi tê chân, e rằng sẽ mất đà ngã xuống, tay cũng bắn trượt đấy.
Anh vừa nói vừa nở nụ cười, chẳng chờ gã đáp lời đã bắt đầu đếm ngược.
- 3!
- 2!
- 1..