- Cút đi!

Nam Ly hét lên, bàn tay quơ quạng trong không trung cuối cùng nắm được một vật thể gần đó. Cô chẳng hề suy nghĩ, ngay lập tức tóm láy vật kia, đập thật mạnh lên đầu Thiệu Quần.

Mảnh vụn văng tứ tung, ngay lúc bàn tay kia hơi nơi lỏng, Nam Ly vội vã lùi về phía sau.

Thiệu Quần bưng một bên mặt đầy vết máu, ánh mắt như dã thú mà nhìn cô. Nam Ly chạy về phía cửa.

Hỗn loạn trong phòng đã hất đổ cô nến, ngọn lửa nhanh chóng bén vào rèm cửa, Nam Ly như bị nhốt trong mê cung, vội vã tìm lối thoát.

Giờ đây đầu óc cô vô cùng hỗn loạn, cơn sốt khiến cho tay chân Nam Ly mềm nhũn, cô vừa chạy chưa được ba bước đã cảm thấy choáng váng, suýt thì ngã thụp xuống.

Bên ngoài cánh cửa, người của Thiệu Quần vừa nhìn thấy cô chạy ra thì đã lao lên muốn bắt cô lại, Nam Ly tóm được con doa gọt hoa quả ở gần đó, chĩa về phía họ.

Giờ đây hai mặt đều bị vây kín, Nam Ly hét lên.

- Các người không được lại đây.

Nơi này là tầng hai, Nam Ly vừa nhìn xuống bên dưới ban công đã cảm thấy đầu óc choáng váng.

Đám vệ sĩ đã nhận được lệnh của Thiệu Quần từ trước, chỉ được bắt sống cô, không được làm tổn thương đến Nam Ly nên giờ cũng không dám quá mức manh động.

- Nam Ly.

Nam Ly nghe thấy tiếng Thiệu Quần gằn giọng, một bên mặt của hắn dính máu, cùng với vết bỏng cũ nên trông lại càng dữ tợn. Nam Ly liên tục lùi về phía sau, cho đến khi lưng cô va chạm với bức tường gần đó.

- Cô hết đường chạy rồi.

Thiệu Quần tiến về phía cô, Nam Ly càng lùi lại, vung vẩy con d/ao trong tay.

- Không được đến đây.

Sức lực trong người Nam Ly đã trôi đi gần hết. Ngay cả cánh tay cầm d/ao cũng run rẩy, chẳng hề có chút uy hiếp nào.

Ánh lửa phía sau mau chóng bùng lên, thuộc hạ nhanh chóng gọi Thiệu Quần chạy đi nhưng hắn chỉ ngoan cố muốn bắt cô lại.

- Nam Ly, đừng ngoan cố nữa, cô là của tôi.

- Thiệu Quần, tôi căm ghét anh, cả đời này tôi cũng không muốn có chút dây dưa gì với anh.

Nam Ly ném bình rượu bên cạnh vào đống lửa, ngọn lửa nhanh chóng bùng lên dữ dội, chẳng mấy chốc khói đã tràn ra.

Nam Ly thầm nghĩ, cho dù hôm nay cô có ch/ết ở đây, cũng phải cùng Thiệu Quần đồng quy vu tận.

Cô lao về phía hắn, thế nhưng sức lực Nam Ly quá yếu, Thiệu Quần nhanh chóng tóm được cô, bẻ tay Nam Ly rồi thuần thục nhặt lấy con dao.

Mắt Nam Ly hoa lên, cổ tay đau đớn như bị người ta bẻ gãy, nước mắt sinh lý chẳng mấy chốc đã trào ra khỏi hốc mắt.

Gã vươn tay muốn ôm lấy cô, Nam Ly lại vùng vẫy cắn lên vai Thiệu Quần. Cô gần như dùng hết cả sức lực, khoang miệng Nam Ly chẳng mấy chốc đã ngửi thấy mùi máu tươi, ngay cả hàm răng cũng đau nhức.

“A!”

Thiệu Quần đau đớn buông cô ra, tát Nam Ly khiến cô ngã nhào trên mặt đất. Cánh tay Nam Ly bị mảnh thủy tinh cứa vào, máu đỏ nhanh chóng thấm ra áo ngoài rách nát.

- Con khốn!

Thiệu Quần vung tay muốn đánh cô nhưng Nam Ly đã nhặt mảnh vỡ bên cạnh chĩa về phía hắn. Phía sau, ánh lửa dần dần nuốt chửng căn phòng, Nam Ly biết Thiệu Quần sẽ không buông tha cho cô, hắn muốn nhục nhã cô.

Thế nhưng Nam Ly thà chết chứ không chịu nhục, cô cầm mảnh sứ, đặt lên cổ mình.

Dáng vẻ cô giờ đây nhếch nhác vô cùng, mái tóc hỗn loạn dính vào má, mồ hôi và máu khiến ánh mắt cô cũng mơ hồ, khuôn mặt đỏ bừng vì bệnh tật nhưng ánh mắt vẫn kiên định không chịu thua.

- Thiệu Quần, hôm nay chúng ta đều ch/ết ở đây thôi.

Cô buông xuôi, nhìn thấy ngọn lửa đã cắn nuốt không gian, chẳng còn đường nào để chạy trốn nữa. Khói đặc bốc lên tận đỉnh đầu khiến Nam ly ho sặc sụa.

Tầm mắt cô nhòe dần đi, rất nhiều hình ảnh chợt hiện ra trong kí ức.

Nam Ly nhớ tới ba mẹ, nhớ tới khi mình còn nhỏ vẫn được nâng niu trong vòng tay. Nhớ đến khi gia đình ba người vẫn còn vui vẻ hạnh phúc.

“Ba, mẹ!”

Cô thầm nghĩ, có lẽ cô không có cơ hội chờ hai người bọn họ tỉnh dậy được rồi.

Nhưng mà không sao, cô sẽ hóa thành thiên thần nhỏ, ở trên bầu trời phù hộ cho hai người họ.

Nam Ly nắm chắc mảnh thủy tinh, đăt lên cổ mình.

Đột nhiên, cô nhớ đến Thẩm Mặc.

Nhớ đến sự ngang ngược vô lý của anh nhưng vẫn bảo vệ cô.

Thì ra, giây phút cuối cùng, người cô muốn gặp nhất vẫn là Thẩm Mặc.

Thật tiếc còn chưa nghe được câu trả lời của anh, còn chưa thấy anh thừa nhận với mình.

Khói làm Nam Ly ho sặc sụa, cô nhìn thấy Thiệu Quần giơ tay muốn túm lấy cô, nhưng Nam Ly lại nhoẻn miệng cười.

Thứ hắn có được, cuối cùng chỉ là một x/ác ch/ết mà thôi.

Cô mỉm cười, hạ tay dứt khoát.

- NAM LY!

Vào đúng giờ phút đó, Nam Ly nghe thấy tiếng gọi thảng thốt bên tai khiến cô bừng tỉnh. Nam Ly mở mắt, nhìn thấy Thẩm Mặc chạy vào trong sân. Lửa đã cháy đến ban công. Một cột gỗ rơi xuống chắn giữa cô và Thiệu Quần.

- Nam Ly, cô không thoát được đâu.

Đến giờ phút này, Thiệu Quần vẫn không chịu buông tha cho cô. Nam Ly nhìn xuống ban công, thấy ánh mắt lo lắng và hoảng sợ của Thẩm Mặc.

- Nhảy xuống đi! Nam Ly!

Anh hét lên với cô. Nam Ly cố hết sức lê thân hình đã tàn tạ của mình tới ban công. Đây là tầng hai, nhảy xuống cũng không lành nhưng không hiểu sao chỉ vừa nhìn thấy Thẩm Mặc, trái tim hoảng sợ và bất an của cô liền dịu lại.

Nam Ly xoay người, trèo ra ngoài ban công. Bên kia, Thẩm Mặc đã giang hai tay như muốn đón lấy cô.

- Nhảy đi!

Ánh mắt anh nhìn cô kiên định, Nam Ly nhắm mắt. Thiệu Quần lao lên, vượt qua biển lửa muốn kéo cô lại, nhưng hắn đã chậm một bước.

- Không!

Nam Ly thả tay, ngã xuống, như thể con diều tự do rớt xuống không trung. Cô lao về phía ánh sáng, cứ thế ngã vào vòng tay của người cô yêu thương nhất.

Mà Thẩm Mặc lúc này cũng giang tay dùng tất cả sức lực lao đến, ôm lấy cô, tựa như tìm lại được bảo vât quý giá nhất của mình.

Hai người ngã xuống đất, lăn đủ hai vòng rồi mới dừng lại. Nam Ly đè lên người anh, cảm nhận được hơi ấm và giọng nói của Thẩm Mặc bên tai.

- Tôi tìm được em rồi!

Anh hôn lên trán cô đầy thành kính, đau đớn trên người vốn đã bị lãng quên giờ đây lại như trỗi dậy. Nam Ly ôm lấy anh, khóc không thành tiếng. Thẩm Mặc vỗ lên vai cô.

- Đừng sợ! Tôi ở đây rồi! Tôi sẽ luôn ở bên cạnh em!