Căn biệt thự chìm vào trong ánh lửa, Thiệu Quần đã bị đám người của Thẩm Mặc bắt lại đưa về xử lý.
Nam Ly vì quá mệt mỏi mà thiếp đi trong vòng tay của anh.
Cô nghe thấy tiếng chân hỗn loạn, tiếng ai đó thủ thỉ bên tai, dường như là Tôn Triết đang lo lắng gọi cô. Nhưng Nam Ly không mở mắt ra nổi, sau cùng, cô chỉ nghe thấy nhịp tim đập bên tai, vòng tay vững vàng ôm lấy cô, Nam Ly cứ thế thiếp đi, chìm vào giấc ngủ sâu.
Khi cô tỉnh lại, bên ngoài đã ngập tràn nắng tươi, rèm cửa bay phấp phới và mùi hương tinh tế trong không khí nói cho Nam Ly biết cô đã trở về Thẩm gia.
Nam Ly mở mắt, nhìn thấy Thẩm Mặc đang chăm chú nhìn cô.
- Tỉnh rồi?
Cổ họng Nam Ly khô khốc, vừa mở miệng thì đã bị ho sặc.
- Chậm thôi! Cổ họng em bị thương vì khói, không cần vội.
Thẩm Mặc rót cho cô một cốc nước, giúp Nam Ly uống hết, còn cẩn thận vỗ lưng cho cô.
Nam Ly uống nước xong vẫn còn mệt mỏi, Thẩm Mặc nhanh chóng đỡ cô nằm xuống.
Sau khi cô tỉnh, các bác sĩ đều vây quanh giường khám cho cô. Hứa Thần dặn dò.
- Những vết thương trên người đã xử lý hết rồi, chỉ là nhiễm trùng nên sốt mà thôi, đã không còn đáng ngại nữa.
- Có điều vẫn phải theo dõi thật kĩ, nếu sốt cao hoặc nôn mửa thì gọi cho tôi.
- Cảm ơn bác sĩ Hứa. - Nam Ly nói bằng giọng khản đặc.
Thẩm Mặc dường như muốn thảo luận riêng với Hứa Thần cái gì đó mà cùng anh ra ngoài.
- Em nghỉ ngơi thêm đi.
Trong phòng chỉ còn Nam Ly và Tôn Triết. Cậu ta vưa thấy cô tỉnh thì đã nước mắt ngắn nước mắt dài, nói.
- Huhu, chị Nam Ly, lần này thật sự là dọa chết em rồi.
Nam Ly cười.
- Không phải tôi vẫn còn sống sờ sờ đây sao.
Tôn Triết vừa khóc vừa cười, điệu bộ như đứa trẻ.
- Cũng may là chị không có chuyện gì, nếu không thì em cũng không biết hậu quả như thế nào nữa.
Tôn Triết nhớ đến dáng vẻ của Thẩm Mặc hôm đó khi không tìm thấy cô, liền không khỏi rùng mình. Ai mà ngờ được, con người nhìn lịch thiệp như vậy, lại có một mặt điên cuồng đáng sợ như thế.
Nam Ly vẫn còn hơi sức mà đùa cậu.
- Người bị bắt là tôi, cậu sợ cái gì chứ?
Tôn Triết vừa gọt hoa quả cho Nam Ly, vừa giải thích.
- Chị không biết đó thôi, khi chị mất tích, dáng vẻ của chồng chị ấy à…
- Thẩm Mặc làm sao?
Nam Ly chỉ nhớ chuyện Thẩm Mặc đến cứu mình, còn những chuyện khác cô không biết nên không khỏi có chút tò mò. Tôn Triết khoa chân múa tay mà kể.
- Lúc đó anh Thẩm đáng sợ lắm, còn muốn gi/iết người nữa.
- Cái lão Vương gì đó còn đến đây muốn uy hiếp chồng chị trao tiền để đổi lấy chị nhưng mà một xu cũng không đòi được, dáng vẻ thê thảm mà trở về.
- Trời ơi anh ấy ngầu lắm luôn. Cái điệu bộ mà nói: Cả công ty và Nam Ly, tôi đều muốn, trời ơi, chị không nhìn thấy cảnh đó thật là đáng tiếc.
Nhìn thấy ánh mắt đầy tôn sùng của Tôn Triết, Nam Ly thật là bó tay.
Cậu ta tiếp tục luyên thuyên về sự việc ngày hôm đó, Nam Ly chỉ gật gù chứ cũng không nói gì nhiều. Trong đầu cô giờ đây rất hỗn loạn, chỉ nhớ được khoảng khắc anh đón cô từ trong biển lửa, ôm lấy Nam Ly.
Hạ Thư Nhiễm cũng đến xem Nam Ly, dường như cảm thấy rất có lỗi vì bản thân gián tiếp khiến cho cô bị bắt cóc.
- Chị nghỉ ngơi cho khỏe, nếu có cần thứ gì thì cứ báo với tôi, nhà họ Hạ nhất định sẽ chuẩn bị cho chị.
Nam Ly cười cười cảm ơn cô. Kỳ thực, có Thẩm Mặc ở đây, Nam Ly cũng chưa từng phải thiếu thốn cái gì.
Ba người trò chuyện đến khi Nam Ly cảm thấy mệt mỏi, Thẩm Mặc dường như không vui vì chuyện Tôn Triết và Hạ Thư Nhiễm làm phiền cô nghỉ ngơi, mau chóng bảo quản gia tiễn hai người ra về.
Tôn Triết dù lưu luyến nhưng không dám làm trái lời Thẩm Mặc, chỉ đành bịn rịn cáo biệt Nam Ly.
- Em về trước đây, chị nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai em lại đến nhé.
- Em về đây.
Nam Ly cười cười, vẫy tay với hai người. Đợi đến khi Tôn Triết và Hạ Thư Nhiễm đi khuất, cô mới nghe thấy tiếng Thẩm Mặc không vui.
- Đã đi xa rồi.
Nam Ly nhìn anh, cảm thấy bộ dạng của Thẩm Mặc hôm nay đặc biệt thuận mắt.
- Không mệt sao, còn nói chuyện nhiều như vậy?
Nam Ly không đốp chát lại mà chỉ mỉm cười.
- Cám ơn anh nhé.
Thẩm Mặc nhướn mày nhìn cô, dường như bất ngờ vì Nam Ly nói cảm ơn mình. Xem ra lần trước dạy bảo cô có kết quả rồi.
Nhìn thấy vẻ mặt cô vẫn còn phớt hồng, Thẩm Mặc sợ cô còn sốt.
Anh áp mình lên trán cô, cảm nhận nhiệt độ đã giảm dần, giờ đây chỉ còn hơi âm ấm.
Khoảng cách hai người gần như vậy, hơi thở và giọng nói ấm áp của anh cứ quẩn quanh đầu cô.
- Hết sốt rồi!
Nam Ly ừm một tiếng. Đúng lúc này, Thẩm Mặc đột nhiên đặt tay lên cổ cô.
- Làm…làm gì thế?
Ngón tay Thẩm Mặc hơi lành lạnh, chạm vào da khiến Nam Ly cảm thấy ngứa ngáy, cô muốn tránh đi nhưng Thẩm Mặc đã giữ chặt gáy cô, không cho Nam Ly trốn thoát. Nam Ly bị ép buộc phải ngẩng đầu, đối diện với tầm mắt anh.
Khuôn mặt Thẩm Mặc vốn đẹp như tạc tượng, anh nhìn Nam Ly chăm chú như vậy lại càng khiến cô cảm thấy bối rối, không biết nên để mắt vào đâu.
Cô chớp chớp mắt, đột nhiên nghe thấy anh nói.
- Nhắm mắt lại.
- Để làm gì?
Dường như cơn sốt quá lâu, Nam Ly cảm thấy đầu óc mình không thể hoạt động bình thường được nữa. Cô mở mắt, ngơ ngác nhìn anh, lại nghe thấy Thẩm Mặc cười, nói bằng giọng mũi.
- Em cứ muốn mở trừng mắt như thế này nhìn tôi hôn em sao?
Nam Ly chưa kịp đáp, Thẩm Mặc đã cúi xuống, ngậm lấy môi cô.
Làn da Nam Ly vẫn còn lưu lại hơi ấm, hơi thở mau chóng bị chiếm lấy, đại não dường như cũng dừng suy nghĩ, chỉ còn mật ngọt quấn quýt bên môi.
Đợi đến khi hai người tách ra, gò má cô đã phủ một tầng ráng chiều nhàn nhạt. Nam Ly nhìn anh, nhớ đến câu hỏi vẫn luôn giấu kín trong lòng.
- Thẩm Mặc, anh có nhớ, trước khi đi công tác đã nợ em cái gì không?
Thẩm Mặc nhướn mày, Nam Ly nói.
- Thẩm Mặc, anh rốt cuộc…
Chữ thích còn chưa kịp nói ra, Nam Ly đã thấy anh hôn lên trán mình. Thẩm Mặc cười bất lực.
- Khó nhìn ra thế à?
Nam Ly chớp mắt.
- Cái gì?
- Chuyện tôi thích em.
Dứt lời, nụ hôn của anh lại rơi xuống. Nụ hôn này hoàn toàn khác với những lần hai người từng ân ái. Anh hôn lên môi cô, thành kính như chạm vào món bảo vật.
Bàn tay to lớn xoa lên mắt cô, hôn lên trán, lên mắt, dường như bao nhiêu cũng cảm thấy không đủ. Nam Ly yếu ớt đến mức chẳng còn sức phản kháng, chỉ có thể ngửa đầu phó mặc cho anh.
Thẩm Mặc ôm lấy cô, dường như sợ quá chặt khiến cô đau đớn, lại sợ quá lỏng, khiến cho người này bị cướp mất.
Nam Ly nghe thấy Thẩm Mặc thủ thỉ bên tai mình.
- Nam Ly, từ lần đầu tiên gặp em, tôi đã thích em rồi.