- Chậm thôi!

Thẩm Mặc vừa đỡ Nam Ly, vừa dặn dò cô.

Sau mấy ngày nằm giường bệnh, cuối cùng cơ thể Nam Ly cũng khôi phục, chỉ là mấy vết thương trên eo và thời gian nằm hơi lâu nên lúc tỉnh dậy cô có hơi quéo chân, phải nhờ Thẩm Mặc đỡ mới đi được.

Đêm đó, Thẩm Mặc cũng chỉ hôn cô rồi dỗ dành cô đi ngủ, không làm ra chuyện gì cầm thú, nhưng Nam Ly thì lại rất bất mãn.

Ngày đó, vì quá hoảng sợ nên Nam Ly chẳng suy nghĩ được nhiều, nhưng mãi sau này nhớ lại, Nam Ly mới phát hiện ra hôm đó Thẩm Mặc là chạy đến, chứ không phải là đi xe lăn đến.

Cô còn nhớ Hạ Thư Nhiễm cũng từng nói chuyện cái chân của anh là bị tai nạn khi đi leo núi cùng với Tô Mạn, chẳng hề liên quan đến gì mà cha mẹ không thương yêu, bị bắt cóc ngâm chân trong bão tuyết đến lạnh cóng gì gì đó.

Nghĩ đến trước nay Thẩm Mặc toàn lừa bịp mình, trong miệng mười câu thì có chín câu là lời giả dối, Nam Ly không khỏi tức giận. Cũng chả biết rốt cuộc cái chân què của anh thật giả như thế nào.

- Thẩm Mặc, anh hết què rồi hả.

Nghe thấy Nam Ly hỏi như vây, mấy người giúp việc đang dọn dẹp gần đó đều ngỏng tai lên nghe, chuẩn bị chờ phu nhân hỏi tội Thẩm Mặc.

- À…cái đó.

Hiếm khi Thẩm Mặc cũng có lúc ngắc ngứ mà nhìn cô, Nam Ly học theo bộ dạng nheo mắt của anh, nói.

- Em biết rồi, có phải là anh lại định nói vốn dĩ đôi chân của anh đã tàn phế rồi, nhưng mà nghe tin em gặp nạn nên trong một đêm liền xuất hiện kỳ tích, lập tức có thể đứng dậy chạy đi tìm em có đúng không?

Cái bài này, Nam Ly đã nghe rồi, lần trước cô còn thật sự cảm động mà tha thứ cho anh, nhưng lần này cô còn tin thì đúng là một con ngốc rồi.

Thấy Thẩm Mặc nín thinh không đáp, người làm xung quanh đều bụm miệng cười, chỉ có Nam Ly là giữ khuôn mặt hưng sư vấn tội nhìn anh.

- Sao hả, không có lời nào dể giải thích sao?

Thẩm Mặc nhìn cô khoanh tay, bất đắc dĩ mà cười.

- Vốn dĩ là thời gian trước Hứa Thần chữa trị đã có kết quả, nhưng chưa mấy khả quan nên chưa muốn công khai.

- Ồ!

Thấy Nam Ly không dễ dàng bị lừa như lần trước nữa, Thẩm Mặc cuối cùng mới chịu thừa nhận.

- Thực ra đã khỏi từ hai tháng trước, nhưng mà ngồi xe lăn cũng tiện, nhất thời chưa muốn đổi sang đi bộ.

Nghe thấy lí do không thể hợp lí hơn của anh, Nam Ly chỉ biết cạn lời nhìn Thẩm Mặc.

Bây giờ thì hay rồi, anh đi lại được nhưng cô thì lại ngồi xe lăn mất mấy ngày. Xe lăn của anh giờ được cô trưng dụng.

- Phu nhân, nước nóng chuẩn bị xong rồi ạ.

- Vâng, cháu biết rồi ạ.

Mấy ngày vừa rồi Nam Ly nằm liệt giường, chỉ có thể lau sơ qua nên cả người đều cảm thấy dính dính, hôm nay cô hồi phục tốt hơn, sau khi luyện tập đi lại một hồi thì liền nhờ dì giúp việc chuẩn bị bồn tắm.

Thấy cô định đẩy xe lăn rời đi, bánh xe liền bị Thẩm Mặc chặn lại.

- Muốn gì đây?

- Nam Ly, chân em vẫn còn bất tiện.

- Thì sao?

Cô nghiêng đầu khó hiểu nhìn anh, lại nghe thấy Thẩm Mặc nói.

- Trước kia chân tôi bất tiện, không phải em cũng tắm cho tôi đó sao?

Nhận ra anh đang ám chỉ cái gì, Nam Ly thẹn quá hóa giận mà mắng anh.

- Biến thái. Ai thèm chứ.

Cô vội đẩy xe lăn, muốn mau chóng tránh thoát khỏi móng vuốt của Thẩm Mặc nhưng chẳng ngờ còn chưa kịp di chuyển, toàn thân đã nghiêng lệch 180 độ.

Nam Ly chưa kịp phản ứng đã thấy mình bị Thẩm Mặc bế lên, anh dùng một tay vòng qua eo cô, giống như xách một con thỏ. Đến lúc Nam Ly nhận ra thì cả người đã nằm gọn trong lòng anh.

Thân hình anh vốn cao lớn, trước kia luôn ngồi xe lăn nhưng hiện tại đứng dậy phải cao hơn một mét tám, Nam Ly đang ngồi trên mặt đất bị độ cao thay đổi đột ngột này làm cho chới với, theo bản năng túm chặt lấy cánh tay anh.

- Thẩm Mặc!

- Đã mang tiếng biến thái nhiều lần như vây, ít nhất cũng phải có miếng chứ.

Thấy anh cười đê tiện, Nam Ly thẹn quá hóa giận, muốn cắn lên vai anh, nhưng Thẩm Mặc mặc kệ cô làm nũng, cứ thế ôm cô vào đến tận nhà tắm.

- Thả em ra.

Thẩm Mặc đăt cô lên bệ tắm.

- Để tôi giúp em nhé.

Nam Ly đẩy anh ra.

- Ai cần chứ, tên què chết tiệt, anh biến đi.

Thẩm Mặc cười cười.

- Tôi sẽ không làm gì hết.

Nam Ly đâu có ngu, dại gì mà nghe anh thề thốt. Mấy gã đàn ông một khi đã nắng lên rồi thì còn quan tâm sĩ diện liêm sỉ gì. Thẩm Mặc trong đầu nghĩ một đằng làm một nẻo, Nam Ly đều biết tỏng.

Thấy cô lại muốn chạy trốn, Thẩm Mặc hết cách, chỉ có thể khóa cô lại, hôn lên môi Nam Ly.

- Ưm…

Nam Ly thở dốc, hơi nước bốc lên khiến gò má cô ửng hồng, áo ngoài xộc xệch bị anh cởi ra, ném trên mặt đất. Hai chân Nam Ly buông thõng xuống nước, Thẩm Mặc dùng nước thấm ướt vai cô, nhanh chóng thoa sữa tắm.

Làn da trơn mượt của cô dưới xoa bóp của anh mau chóng nổi lên một tầng hồng nhạt, da dẻ như được phủ lên một lớp nhũ óng ánh. Thẩm Mặc một tay xoa lên ngực cô, một tay ôm lấy eo Nam Ly, lại tiếp tục hôn môi.

Tình cảnh hai người hiện tại đã đến mức củi khô lửa cháy, e rằng khó mà dập được. Nam Ly đáng thương bị cởi hết y phục, cho đến khi anh tách ra mới oán hận chửi mắng anh.

- Thẩm Mặc, tên cầm thú nhà anh, đến người bệnh cũng không tha.

Thẩm Mặc cười khẽ.

- Trước đây tôi là người tàn tật, cũng có thấy em tha cho tôi lần nào đâu.

- Ức hiếp người què, còn đòi ở trên tôi - Thẩm Mặc hôn lên xương quai xanh của cô, giọng nói cũng trở nên trầm khàn - Nam Ly, em quên rồi à?

- Anh…

Nam Ly hoàn toàn không đọ lại được miệng lưỡi đổi trắng thay đen của anh, lúc này cả cơ thể đều bị anh nắm trọn, muốn trốn thoát cũng khó. Tóc mai dính nước áp sát vào bên má, gò má chẳng biết vì bị hơi nước hun nóng hay vì thẹn thùng mà đỏ bừng.

Áo sơ mi của Thẩm Mặc cũng bị thấm ướt, anh cởi ra, để lộ cơ bắp cuồn cuộn và cơ ngực rõ ràng.

Ngay cả bên dưới cũng nổi lên phản ứng.

- Có thể không?

Nam Ly muốn đánh anh, đã như vậy rồi, bây giờ nói không thì Thẩm Mặc sẽ dừng lại chắc?

Như đọc thấu suy nghĩ của cô, Thẩm Mặc cười khẽ, nâng gáy cô lên mà hôn xuống.

Chẳng mấy chốc Nam Ly đã bị anh kéo xuống thành bể tắm. Hơi nước nóng đã tan đi phân nửa, có hơi lành lạnh. Thẩm Mặc hôn lên gáy cô, cọ xát một chút rồi chẳng nói chẳng rằng cứ thế đi vào.

- Aaaa…

Nam Ly kêu một tiếng, sự xâm nhập không hề báo trước khiến cô khẽ nhăn mày, Thẩm Mặc tách chân cô ra, đợi cho Nam Ly quen dần rồi mới chậm rãi cử động.

Anh hôn lên cần cổ trắng nõn đã đỏ bừng như con tôm luộc của cô, chậm rãi ra vào. Nước trong bể tắm nhanh chóng bị cuộn ra xa, như từng đợt sóng nhỏ. Nam Ly vít lấy cổ anh, thở dốc.

Nam Ly đứng không vững, chẳng mấy chốc hai chân đã mềm nhũn, được anh ôm lên, cả người đều dựa trên người anh, càng thuận lợi cho Thẩm Mặc chuyển động.

Trong nhất thời, tay Nam Ly mất đi điểm tựa mà bám vào cái dây gần đó, tiếng chuông lảnh lót vang lên.

Người làm nghe thấy tưởng bên trong cần hỗ trợ, gõ cửa hồi lâu nhưng lại chẳng nghe được động tĩnh gì.

- Phu nhân?

Quản gia ra hiệu cho bọn họ lui về sau, không cần thăm hỏi nữa, mấy giúp việc liền biết ý mà lánh đi.

Nam Ly bịt miệng để không phát ra tiếng kêu, nghe thấy Thẩm Mặc cười khẽ bên tai.

Anh bế cô lên khỏi bể nước, giữ nguyên tư thế mà đi về chiếc ghế gần đó.

Trong phòng chỉ còn tiếng nước chảy róc rách và âm thanh da thịt va chạm, cho đến khi nước lạnh rồi, tiếng chuông một lần nữa vang lên.

Lúc này người giúp việc tiến tới, khẽ khàng gõ cửa mới nhận được tín hiệu đi vào, nhanh chóng thay nước.

Thẩm Mặc quấn Nam Ly trong chiếc khăn tắm kín từ đầu đến chân, chỉ hở ra khuôn mặt đỏ bừng và đuôi mắt còn vương nước đỏ ửng, tự mình bế cô về phòng ngủ.