Hậu quả của việc trầm mê quá độ trong nhà tắm là Nam Ly bị cảm cúm, hai ngày sau đó đều hắt hơi không ngừng.

Cô trừng mắt nhìn anh, Thẩm Mặc lại tỏ vẻ vô tội khiến Nam Ly tức gần chết. Nhưng bởi vì có người ngoài ở đây, cô cũng chỉ đành nuốt cục tức vào trong.

- Chị Nam Ly, nghe nói chị bị ốm, hôm nay em mới có thời gian đến thăm chị được.

Người đến hôm nay là Thẩm Chương, Nam Ly vốn dĩ không có tình cảm sâu đậm gì với người em chồng này nên cũng chỉ muốn xã giao qua loa rồi nhanh nhanh đi ngủ.

- Cậu đến là có lòng rồi.

- Nghe nói chị bị ốm, ba và mẹ đều rất lo lắng cho chị.

- Chị dâu nhỏ, chị có bản lĩnh thật đấy, từ trước đến giờ em chưa từng thấy anh trai Thẩm Mặc của em lo lắng cho người khác như vậy bao giờ.

Nghe thấy Thẩm Chương tiếp tục nói những lời quái gở, Nam Ly cảm thấy không có cách nào giao tiếp với cậu ta một cách bình thường được.

Nam Ly kiếm cớ vẫn còn mệt mỏi mà đuổi khéo Thẩm Chương về sớm.

Trước khi đi, Thẩm Chương nói một câu đầy ẩn ý.

- Hy vọng rằng lần này anh ấy đối với chị là thật lòng.

Về phía Thiệu Quần, sau sự việc ngày hôm đó hắn đã bị đám người của Thẩm Mặc bắt lại. Thẩm Mặc hỏi cô muốn xử lý hắn như thế nào, Nam Ly bảo muốn gặp anh ta một lần.

Thẩm Mặc dù hơi bất ngờ trước yêu cầu của cô nhưng vẫn đồng ý, chiều hôm đó vệ sĩ của anh đưa cô tới gặp Thiệu Quần.

Sau mấy ngày bị tra tấn, giờ đây Thiệu Quần đã chẳng ra hình người, lại cộng với vết sẹo dữ tợn khiến cho người ta nhìn mà phát hãi.

- Nam Ly..

Cô nghe thấy anh ta nghiến răng nghiến lợi gọi tên mình. Nhưng tay chân Thiệu Quần đều bị xích lại, chỉ có thể giương cặp mắt căm hận mà nhìn cô.

- Thiệu Quần, nếu không phải anh không biết đủ, cũng sẽ không rơi vào kết cục như ngày hôm nay.

Nam Ly đẩy chiếc xe lăn đến gần chỗ Thiệu Quần, nói ra những lời từ biệt cuối cùng với gã.

Vốn dĩ, hai người từng có khoảng thời gian tốt đẹp nếu không phải lòng tham khiến cho Thiệu Quần mất hết lí trí, có lẽ giờ đây gã đã không rơi vào con đường này.

Không ngờ, Thiệu Quần đang rũ đầu lại đột nhiên cười lớn.

- Haha, Nam Ly, cô đúng là ngu ngốc.

Nam Ly nhíu mày, vệ sĩ thấy gã như vậy định tiến lên dạy bảo Thiệu Quần một trận, nhưng Nam Ly đã cản lại.

- Cô tưởng rằng thằng què đó thật lòng với cô hay sao? Nó cũng chỉ như tôi mà thôi, Nam Ly, đáng đời cô ngu ngốc lúc nào cũng bị người ta lợi dụng.

- Mày câm miệng.

Một cú đá thẳng vào giữa ngực khiến Thiệu Quần choáng váng, hắn ngã ra đất, ho ra hai ngụm máu tươi nhưng bộ dạng vẫn điên cuồng như cũ.

- Phu nhân, tên điên này chỉ đang nói xàm mà thôi.

- Tôi biết rồi.

Nam Ly ra hiệu cho vệ sĩ không cần động tay nữa.

- Thiệu Quần, hôm nay tôi đến đây không phải là muốn cười nhạo anh. Tôi chỉ là muốn cho anh biết, năm đó tôi chính là người đã trả nợ cho anh.

Nghe đến đây, vẻ mặt Thiệu Quần bỗng nhiên đông cứng lại, không nói nên lời.

Ba năm trước, thời điểm Nam Ly gặp Thiệu Quần, gã chỉ là một kẻ khố rách áo ôm, một phân tiền cũng không có.

Khi Thiệu Quần lâm vào tình cảm khốn khó, là cô bí mật ở phía sau giúp đỡ hắn, trả nợ cho hắn, sau đó lại kiếm nhiều cớ để tiếp xúc cùng Thiệu Quần.

Cô đã yêu hắn từ lâu, nhưng hắn lại luôn lợi dụng cô, dùng suy nghĩ xấu xa để cho rằng Nam Ly và nhà họ Nam khinh thường hắn.

Nam Ly vẫn âm thầm chịu đựng, cô tưởng rằng có ngày hắn sẽ nhận ra tấm chân tình của mình, nhưng đổi lại chỉ có phản bội.

Những chuyện đó, cô vốn dĩ luôn giấu kín một phần là vì sợ rằng Thiệu Quần biết được sẽ mặc cảm, một phần bởi vì cô cảm thấy chuyện quá khứ cũng không cần nhắc đến nữa.

- Nam Ly..bây giờ cô nói những lời này còn có ý nghĩa gì?

Nam Ly thở dài.

Đúng vậy, hai bọn họ đã đi đến bước đường này, nói lại cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa. Xem như là lần gặp mặt cuối cùng, chấm dứt mọi nợ nần vậy.

- Trước kia, tôi vì thích anh nên mới âm thầm chịu đựng, cho dù khổ sở cũng không muốn nói ra, nhưng bây giờ tôi phát hiện tôi lại có thể nói ra mà không hề có chút cảm xúc gì. Bởi vì tôi đã không còn thích anh nữa.

Lời cô nói nhẹ bâng, giống như đặt dấu chấm hết cho mối tình vừa nực cười và dối trá giữa bọn họ.

Thiệu Quần không nói gì, nhưng cánh tay gã lại đang run rẩy.

Đến tận bây giờ gã mới cảm thấy dường như mọi thứ đã sai rồi.

Thế nhưng bọn họ đã không thể nào vãn hồi được nữa.

- Đừng cố chấp nữa, Thiệu Quần, hy vọng sau này anh sẽ có con đường khác, chúng ta đừng bao giờ gặp lại nhau nữa.

Thấy cô dứt lời liền muốn rời đi, trong lòng Thiệu Quần liền tràn lên không cam tâm.

Hắn biết, đây là lần cuối cùng hai người gặp mặt.

- Sau này…làm gì còn sau này nữa.

Thiệu Quần lẩm bẩm rồi lại cười như kẻ mất trí. Hắn nhớ đến Nam Ly trước kia, người luôn ở bên cạnh hắn, động viên hắn. Luôn tươi cười mà nhìn hắn, cổ vũ hắn.

Thế nhưng giờ đây toàn bộ ánh mắt và tình cảm của cô đều đã đặt lên một người khác.

Là hắn đã sai thật sao?

Trong bóng tối lạnh lẽo dơ bẩn và đầy mùi máu tanh này, không ai có thể giúp hắn trả lời nữa.

Sau khi Nam Ly rời đi, cánh cửa cũng khép lại, giống như ánh sáng cuối cùng của hắn cũng vụt tắt.

Thiệu Quần giờ đây đã mất hết tất cả, trở thành một phế vật.

Hắn cầm lấy mảnh sứ đã giấu giếm được ở trong tay, mỉm cười.

Ngay sau đó, máu tươi tràn ra khắp căn phòng. Thiệu Quần đã tự chọn lấy kết cục cho mình.

Hắn gục xuống, với tay về phía cánh cửa đã khép lại như muốn níu giữa tia sáng cuối cùng của đời mình.

“Nam Ly, rồi em sẽ hối hận thôi.”

Hắn khép mắt, lầm bầm nói ra lời nguyền rủa rồi chìm vào giấc mộng vĩnh hằng.

“Nhanh thôi, em sẽ trở về bên cạnh tôi.”

“Nam Ly, tôi sẽ ở dưới địa ngục chờ em.”

Một đôi giày da đen tiến về phía căn phòng, nhìn thấy lớp máu tanh tưởi chạm đến giày da, người kia dường như vô cùng ghét bỏ.

“Cậu ba, xử lý sao đây?”

“Còn làm gì nữa? Con cờ vô dụng thì ném đi, vứt cho chó gặm.”

“Vậy…không cần báo với cậu Mặc hay sao?”

Người đàn ông mỉm cười, âm u nói.

“Chuyện cỏn con như thế này cũng cần tôi nói sao. Xử lý cho tốt đi, hiện tại anh trai thân yêu của tôi, e là còn bận chuyện khác rồi.”

Tiếng giày da và tiếng huýt sáo rời khỏi căn phòng, con chó vẫn luôn bị xích giờ đây đã được thả rông. Được lệnh của chủ nhân liền không hề kiêng nể gì nữa.

Nó lao tới, ngấu nghiến cắn xé lấy da thịt, chậm rãi thưởng thức bữa tối muộn của mình.