Dưới sự chăm sóc tận tình của Hứa Thần, Nam Ly chẳng mấy chốc đã khôi phục lại, không cần phải dùng xe lăn nữa.
Chuyện Thẩm Mặc có thể đi lại cũng nhanh chóng được công khai, ba mẹ anh vô cùng bất ngờ, ngay ngày hôm sau liền gọi anh và Nam Ly trở về nhà chính.
Trái với lần trước, lần này Nam Ly chuẩn bị rất kỹ càng, đã thử qua mấy bộ đồ nhưng đều cảm thấy không hài lòng.
- Thẩm Mặc, anh thấy em mặc cái này có được không?
Nam Ly vừa ngắm mình trong gương, vừa tự trả lời.
- Không được, không được, bộ đồ này hở hang quá.
Cô đã ướm thử qua bốn năm bộ đồ nhưng đều cảm thấy không phù hợp. Thẩm Mặc đợi cô thay đồ cũng đã sắp mất kiên nhẫn.
- Nam Ly, rốt cuộc khi nào em mới xong đây.
Chuyện này không thể trách Nam Ly được, trước kia dù là tiệc gia đình hay là ăn cơm với ba mẹ chồng, Nam Ly chẳng có chút tình cảm gì nên dĩ nhiên cũng chỉ làm qua loa.
Nhưng hiện tại đã khác, cô ý thức được thân phận con dâu nhà họ Thẩm của mình, trong lòng liền không khỏi nảy sinh một vài suy nghĩ giống như con dâu mới ra mắt bố mẹ, sợ Thẩm phu nhân và Thẩm lão gia không hài lòng.
- Anh đừng đứng đó giục em nữa, mau lại đây giúp em đi.
Chiếc dây đằng sau hơi khó kéo, Nam Ly kéo mãi không được nên đành phải nhờ Thẩm mặc giúp. Lúc này anh mới không tình nguyện về tiến về phía cô.
Vết thương trên eo Nam Ly dù đã khỏi nhưng vẫn để lại một vết sẹo hơi mờ, cánh tay Thẩm Mặc vừa chạm qua liền khiến Nam Ly giật mình.
- Anh làm cái gì thế?
Thẩm Mặc ghé đầu lên hõm vai cô, đột nhiên đổi giọng.
- Hay là không đi nữa nhé?
Nam Ly nghe giọng điệu là biết Thẩm Mặc lại muốn làm cái gì, liền tránh khỏi nanh vuốt của anh mà cảnh cáo.
- Thẩm Mặc, tên què nhà anh còn dám động vào em, một tháng sau cũng đừng hòng bò lên giường nữa.
Trước lời đe dọa nghiêm túc của cô, cuối cùng hai người mới có thể an ổn mà đi đến nhà chính đúng giờ.
Vừa nhìn thấy Thẩm Mặc bước vào, Thẩm phu nhân đã không kìm nổi xúc động.
- Chân con thật sự khỏi rồi sao?
- Oa…đúng là ông trời ban phúc, chân anh Thẩm Mặc thật sự hồi phục lại rồi.
Hạ Thư Nhiễm được mời đến bữa tiệc nghe thấy vậy còn xúc động hơn cả Thẩm Mặc. Nói cũng phải, năm đó một người là bạn thân nhất, một người là anh họ đều gặp chuyện.
Sau đó một người mất, một người què, Hạ Thư Nhiễm cho dù tính tình vô tâm vô phế nhưng thực ra trong lòng vẫn luôn vì chuyện này mà day dứt không thôi.
Hiện tại thấy Thẩm Mặc có thể đi lại được, cô đương nhiên là người vui nhất. Trong bữa tiệc, cả nhà họ Thẩm quây quần, đột nhiên Thẩm Mặc nghiêm túc nói.
- Ba, mẹ, con muốn nói với hai người một chuyện.
- Chuyện gì mà nghiêm túc như vậy.
Nam Ly ngồi bên cạnh anh, thấy Thẩm Mặc đột nhiên nắm lấy tay mình.
- Là chuyện liên quan đến Nam Ly.
Ba mẹ Thẩm Mặc hiến khi thấy anh nghiêm túc như vậy, liền buông đũa, ngay cả Nam Ly cũng không biết Thẩm Mặc muốn nói cái gì.
- Con muốn để Nam Ly từ ngày mai gia nhập vào công ty, lấy thân phận là một trong những cổ đông mới.
Cạch!
Tiếng dao dĩa đặt xuống bàn khiến Nam Ly không tự chủ được mà nhìn về phía ba chồng. Trước nay, cô vẫn cảm thấy ông là người khó đoán nhất trong nhà, nói thực lòng, Nam Ly hơi sợ người ba chồng này của mình.
- Con đã suy nghĩ kĩ chưa?
- Thủ tục đã làm xong hết tất cả rồi, chỉ cần công khai trong cuộc họp hôm tới là được.
- Con..
Nghe thấy anh nói như vậy, không chỉ ba mẹ chồng mà chính Nam Ly cũng ngây ra. Đã xong thủ tục rồi thì còn là hỏi ý kiến sao, rõ ràng chỉ đang thông báo.
Bảo sao ba anh lại tức giận như vậy.
Nam Ly giật giật tay Thẩm Mặc, ghé nhỏ vào tai anh.
- Sao chuyện lớn như vậy anh không bàn với em tiếng nào.
Nói làm là làm, không cho ai quyền phản đối.
Sắc mặt ba chồng không mấy vui vẻ, Thẩm phu nhân chỉ đành đứng ra giảng hòa.
- Xem con kìa, chuyện lớn như vậy ít nhất cũng phải thảo luận trước chứ.
Thẩm Mặc vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên.
- Không phải con đang thông báo đây sao?
Nam Ly cạn lời luôn rồi. Con người Thẩm Mặc cái gì cũng tốt, chỉ có cái tính xấu này là không thể nào bỏ được. Thấy ba chồng tức đến muốn lật cái bàn, Nam Ly còn muốn mở miệng từ chối thì Thẩm Mặc đã chặn lại.
- Chuyện này không cần bàn thêm nữa, con đã quyết định như vậy rồi.
Nói dứt lời liền kéo tay Nam Ly đứng dậy.
- Thăm nom đến đây thôi, bọn con về trước.
- Thẩm Mặc.
Nam Ly bị anh lôi khỏi bàn tiệc, chỉ kịp cúi đầu chào ba mẹ chồng rồi vội vã đuổi theo Thẩm Mặc.
Chân anh vốn dài, Nam Ly phải hai ba bước mới đuổi kịp sải chân của Thẩm Mặc. Mãi cho đến khi hai người rời khỏi nhà chính, Nam Ly suýt thì vấp ngã trên thảm cỏ ngoài sân, Thẩm Mặc mới chịu đi chậm lại.
- Thẩm Mặc, vốn dĩ đang vui vẻ, sao anh lại phải như vậy?
Nam Ly oán trách anh, vốn dĩ quan hệ của cô với ba mẹ chồng không tốt lắm, Nam Ly còn muốn nhân cơ hội này bồi đắp tình cảm. Giờ thì xong rồi, e rằng bọn họ cả đời này cũng không muốn gặp đứa con dâu này nữa.
- Còn cả chuyện cổ phần, em cũng đâu có muốn sao anh chưa nói với em câu nào đã quyết định rồi.
Thấy Nam Ly không vui, Thẩm Mặc lúc này mới dừng bước chân. Anh đẩy cô vào trong xe, giống như mệt mỏi mà gác cằm lên vai cô.
- Không sao, bọn họ nói gì cũng không quan trọng. Em cũng không cần cảm thấy khó xử, những thứ này vốn là của em, em xứng đáng được nhận.
Nam Ly còn chẳng hiểu mô tê ra làm sao, nhưng Thẩm Mặc đã không nói tiếp nữa rồi.
Nam Ly thừa nhận, nhiều khi cô phải phát bực với cái tính thích gì làm nấy của anh, đã không muốn giải thích thì cậy mồm Thẩm Mặc cũng không chịu nói.
- Yên tâm, mọi chuyện đều đã có tôi giải quyết rồi.
–
Sau khi trở về biệt thự, Nam Ly nhanh chóng đi tắm rửa, tạm thời gác mớ hỗn loạn kia lại.
Đúng lúc này, chuông điện thoại lại reo lên liên hồi. Nam Ly bắt máy, nhận ra là hộ lý mà cô thuê chăm sóc ba mẹ ở bệnh viện gọi điện tới.
“Chị Nam Ly, tôi gọi điện là muốn báo tin vui cho chị.”
Giọng hộ lý từ đầu dây bên kia kích động.
“Bác sĩ nói ba mẹ chị có chuyển biến tích cực, có lẽ mấy ngày nữa là có thể tỉnh lại được rồi.”