- Thật…thật sao?
Nam Ly không thể tin nổi vào tai mình, cô nghe thấy hộ lý xác nhận.
- Đúng vậy, chị mau tới đây đi, ba mẹ chị vừa mới tỉnh, em liền báo tin cho chị luôn đây.
–
- Thẩm Mặc! Thẩm Mặc!
Nghe thấy giọng nói kích động của Nam Ly, Thẩm Mặc vừa quay lại đã thấy cô nhào vào người mình.
- Có chuyện gì vậy?
- Thẩm Mặc, ba mẹ em sắp tỉnh lại rồi! Bây giờ em phải đến bệnh viện.
Ngay sau khi nhận được tin, Thẩm Mặc là người đầu tiên cô muốn chia sẻ tin tức quan trọng này. Nam Ly vội vã nhờ quản gia chuẩn bị xe giúp mình đến bệnh viện.
Thẩm Mặc chúc mừng cô. Nam Ly lúc này đã vui tới mức hoa chân múa tay, cũng vì vậy mà cô đã bỏ lỡ biểu cảm bất thường của Thẩm Mặc.
Chiếc xe chở hai người mau chóng rời khỏi biệt thự đến bệnh viện trung tâm thành phố.
- Nam Ly, bác sĩ vừa khám lại cho hai người bọn họ, cha mẹ em đã có ý thức, tuy còn rất yếu nhưng là dấu hiệu có thể tỉnh lại. Có lẽ vài ngày tới bọn họ sẽ tỉnh.
Nam Ly kích động gật đầu, không ngừng cảm ơn các bác sĩ.
Cô tiến tới giường, nắm lấy tay ba mẹ.
- Ba, mẹ, là con, Nam Ly đây.
- Rốt cuộc hai người cũng tỉnh lại rồi.
Nước mắt Nam Ly đã rơi từ lúc nào, cô đặt tay mẹ lên má, vui mừng đến mức không kiểm soát được cảm xúc.
Bác sĩ nói tình trạng của ba mẹ cô đã chuyển biến tốt, hẹn cô ngày mai tiếp tục đến thăm. Nam Ly một lần nữa cảm ơn bác sĩ, sau khi căn dặn hộ lý rồi mới trở về.
Suốt chặng đường, cô không để ý thấy biểu tình Thẩm Mặc vẫn luôn trầm mặc.
Cho đến khi xe vòng vào biệt thự. Bóng đêm giăng đầy, Nam Ly gọi điện báo cho Tôn Triết tin tức, sau đó là bắt đầu chuẩn bị đủ thứ đồ để ngày mai vào bệnh viện sớm.
Trong lúc cô bận rộn, Thẩm Mặc đột nhiên tiến tới ôm lấy cô từ phía sau.
- Làm cái gì vậy? Hôm nay không được, ngày mai em còn phải vào bệnh viện sớm.
Cô thấy Thẩm Mặc gục đầu lên hõm vai mình, trầm ngâm không lên tiếng.
- Thẩm Mặc?
Đúng lúc này, anh đột nhiên nâng gáy cô, chẳng nói chẳng rằng mà hôn Nam Ly. Nam Ly bị anh hôn đến choáng váng, hai mắt mở lớn nhưng lại không thể phản kháng, chỉ có thể tiếp nhận nụ hôn bá đạo kia.
- Thẩm Mặc..anh..
- Nam Ly, chúng ta kết hôn đi.
- Hả?
Nam Ly chẳng hiểu là chuyện gì.
- Kết hôn gì chứ?
Chẳng phải hai người đã kết hôn rồi hay sao? Giờ còn kết cái gì nữa.
Như nhận ra thắc mắc của cô, Nam Ly nghe thấy Thẩm Mặc nghiêm túc nói.
- Tôi muốn nói là một lễ kết hôn thật sự, đám cưới của tôi và em.
Lúc ấy, khi cô và Thẩm Mặc kết hôn đúng là chóng vánh đến không thể chóng vánh hơn. Thậm chí ngay cả một lễ đường tử tế cũng không có.
Nghe Thẩm Mặc nói vậy, Nam Ly cũng nhận ra dường như bọn họ chỉ mới là vợ chồng trên danh nghĩa mà thôi.
Đúng lúc này, cô thấy Thẩm Mặc rút ra chiếc nhẫn từ trong túi áo, chẳng biết anh đã chuẩn bị từ bao giờ. Trước ánh mắt kinh ngạc của Nam Ly, Thẩm Mặc quỳ một gối.
- Nam Ly, kết hôn với tôi nhé?
Lời cầu hôn bất ngờ khiến cho Nam Ly chưa biết phản ứng như thế nào. Thế nhưng nhìn vào ánh mắt nghiêm túc của anh, Nam Ly cũng cảm thấy trái tim mình mềm nhũn.
Cô đã hiểu rõ lòng mình, cho nên, đây chẳng phải là điều cô vẫn luôn mong đợi sao.
Nam Ly nhìn anh, gật đầu.
Ánh mắt Thẩm Mặc khẽ lay động, anh lấy ra chiếc nhẫn, lồng vào ngón áp út của cô. Sau đó lại ôm lấy Nam Ly, trao cho cô nụ hôn.
–
Hai tin tức lớn ập đến khiến Nam Ly cũng có chút bối rối. Thẩm Mặc sau khi cầu hôn cô thành cô thì ngay lập tức chuẩn bị, đám cưới của hai người được ấn định vào thứ tư tuần sau.
- Gấp như vậy?
- Không gấp? Lỡ như giữa đường em đổi ý thì sao?
Nam Ly nghe vậy thì cũng không ý kiến nữa, bây giờ cô ở cả ngày trong bệnh viện chăm sóc ba mẹ, những chuyện chuẩn bị cho hôn lễ đều giao cả cho Thẩm Mặc.
- Ba mẹ, hai người phải mau chóng tỉnh lại để tham dự hôn lễ của con.
Từ sau khi ba mẹ hôn mê, Nam Ly vẫn luôn lui tới bệnh viện trò chuyện với họ, cũng không biết có phải vì như vậy mà ba mẹ Nam Ly mới có thể mau chóng tỉnh lại hay không.
Nhớ đến Thẩm Mặc và nối duyên nợ thần kỳ với anh, Nam Ly nói.
- Chồng của con..anh ấy là một người rất ưu tú, đối xử với con rất tốt.
- Ba mẹ không muốn nhìn thấy con rể tương lai hay sao?
Cô nắm tay ba, cảm nhận ngón tay ông chuyển động. Nam Ly mỉm cười, cảm thấy bầu trời đã sụp đổ của mình giờ đây bắt đầu tràn ngập ánh sáng.
Cô trò chuyện với ba mẹ tới tận khuya rồi mới trở về.
Mấy ngày này, người làm trong nhà cũng bận rộn vì chuyện tổ chức hôn lễ, nhưng ai nấy đều vui vẻ vì Nam Ly và Thẩm Mặc chính thức trở thành vợ chồng.
Từ chiều đến giờ Nam Ly mải mê ở bệnh viện nên cũng chưa ăn khuya, sợ đánh thức người trong nhà nên cô không gọi giúp việc mà chỉ tự mình tìm đồ ăn và hâm lại cốc sữa nóng trong tủ.
Thức ăn vừa sôi, Nam Ly bắc ra bát, vừa uống sữa vừa nhắn tin hỏi Thẩm Mặc xem mấy giờ về.
Lúc cô định đứng dậy đi cất dọn, đột nhiên trước mắt Nam Ly hoa lên khiến cô lỡ tay đánh rơi chiếc cốc xuống sàn.
“Choang!”
Ly thủy tinh rơi vỡ thành mảnh vụn, cắt vào chân Nam Ly.
Cô còn tưởng là do mấy ngày đây mình bận rộn hoặc là vết thương chưa khỏi nên mới bị choáng khi đứng dậy. Nam Ly vội vàng tìm đồ muốn thu gom lại mảnh vỡ.
Thế nhưng ngay sau đó, Nam Ly đột nhiên kinh hoàng.
Một giọt máu đỏ thẫm rơi xuống mảnh vỡ dưới chân. Ngay sau đó là hai giọt, ba giọt.
Nam Ly vô thức đưa tay lên mũi, lòng bàn tay chẳng mấy chốc đã thấm ướt chất lỏng dinh dính tanh nồng.
Dưới ánh đèn, Nam Ly nhận ra bàn tay mình đã bị nhiễm đỏ, máu tươi như thể đóa hoa bỉ ngạn nở rộ trên đầu ngón tay cô.
“Nam Ly?”
Đúng lúc này, tiếng gọi từ ngoài cửa khiến Nam Ly vô thức mà giật mình. Cô quay đầu, thấy Thẩm Mặc đã trở về từ lúc nào, đang đứng ở ngoài sảnh nhìn cô.
“Em làm cái gì thế?”
Nam Ly theo bản năng muốn giấu cánh tay dính máu đi, Thẩm Mặc lại đã nhìn thấy đống chiến trường dưới chân Nam Ly, mau chóng đi tới, nhắc nhở cô.
“Cẩn thận, đừng làm mình bị thương.”
Thẩm Mặc tiến tới giúp cô dọn dẹp. Mà tiếng động của hai người cũng đánh thức người làm. Dì giúp việc nhanh chóng tiến tới lấy đồ lau dọn.
“Phu nhân đi nghỉ ngơi đi, đừng để bị mảnh vụn cứa vào tay.”
Nam Ly được anh đỡ dậy, mà lúc này, cô lại bàng hoàng phát hiện ra bàn tay vốn dính máu tươi của mình đã hoàn toàn sạch trơn, chẳng hề có chút dấu vết nào.
Cứ như thể hình ảnh vừa qua là do cô tưởng tượng ra vậy.