“Không sao chứ?”

Thẩm Mặc thấy Nam Ly ngây người thì không khỏi lo lắng, tưởng rằng vết thương cũ của cô tái phát. Nam Ly chỉ lắc đầu, ra hiệu cho anh là mình không sao.

- Thẩm Mặc! Thẩm Mặc! Chờ em với!

Nam Ly thấy mình đi trong làn sương mù, không thể nhận ra phương hướng. Nam Ly nhìn thấy Thẩm Mặc ở phía xa nhưng không thể đuổi kịp được anh.

Nam Ly vừa chạy vừa gọi anh, bàn chân bị sỏi đá bên dưới cắt ra vết máu mà vẫn đuổi, cho đến khi cô vấp ngã.

Chưa bao giờ Nam Ly trải qua cảm giác cô độc như vậy, cô ôm lấy gối, thấy trái tim mình như bị người ta khoét rỗng.

Sau đó, một đôi giày quen thuộc đập vào mắt cô. Nam Ly ngẩng đầu, phát hiện ra Thẩm Mặc đã ở trước mắt mình.

Nhưng anh chỉ nhìn cô bằng khuôn mặt lạnh lùng, giống như một cỗ máy không hề có cảm xúc. Nam Ly muốn ôm lấy anh nhưng Thẩm Mặc đã lạnh lùng đẩy cô ra xa.

Ngay sau đó, Nam Ly nhìn thấy Thẩm Mặc rút ra một khẩu súng từ trong túi áo.

- Thẩm Mặc?

Nam Ly không ngừng gọi tên anh, nhưng chỉ thấy vẻ mặt anh lạnh lùng như đối diện với kẻ thù. Ngay sau đó, Thẩm Mặc thẳng thừng bóp cò, không hề do dự mà bắn về phía cô.

- Nam Ly! Nam Ly!

Nam Ly choàng mở mắt gọi giấc mộng, mồ hôi đã thấm ướt tóc mai bên má từ lúc nào. Đập vào mắt cô là khuôn mặt lo lắng của Thẩm Mặc.

Cô không khỏi giật mình, giống như người chết đuối vừa được vớt lên mà ôm chầm lấy anh.

- Có chuyện gì vậy?

Thẩm Mặc vỗ lưng cô, không ngừng an ủi cơ thể run rẩy của Nam Ly.

- Mơ thấy ác mộng sao?

Thẩm Mặc hỏi cô, nghe thấy giọng nói ấm áp quen thuộc, lúc này Nam Ly mới như choàng tỉnh. Nghe thấy tiếng tim đập vững chãi nơi lồng ngực, Nam Ly dần bình tĩnh lại.

Cô nhìn gương mặt của anh, lại nhớ đến Thẩm Mặc lạnh lùng trong giấc mơ không ngần ngại nổ súng về phía mình, không khỏi cảm thấy sợ hãi.

Nam Ly dường như nhớ lại, đây không phải là lần đầu tiên cô mơ thấy ác mộng này.

Mấy ngày sau đó, Nam Ly luôn cảm thấy bất an, ngay cả ngủ cũng không yên. Thẩm Mặc nhạy cảm phát hiện ra tinh thần của cô luôn mệt mỏi, cố ý bảo Nam Ly đừng chạy qua chạy lại bệnh viện nữa.

- Em không sao, có lẽ là do sắp đến đám cưới nên em hồi hộp, ngủ không ngon thôi.

Nam Ly an ủi anh, cô không nói chuyện mình gặp ảo giác cho Thẩm Mặc. Hôn lễ của hai người đã sắp gần kề, còn có chuyện Thẩm Mặc chuyển bị đưa cô vào hội đồng quản trị, Nam Ly không muốn gây thêm rắc rối cho anh.

Chỉ còn hai ngày nữa là đến đám cưới của hai người. Nam Ly tự cho rằng đó là do bản thân căng thẳng nên mới như vậy. Cho đến ngày thứ tư, Nam Ly một lần nữa ngất xỉu ở trong nhà.

Sau khi tỉnh lại, cô thấy người làm và Thẩm Mặc đều đang vây quanh mình với ánh mắt lo lắng.

Vừa thấy Nam Ly tỉnh lại, Thẩm Mặc vội vàng ôm chầm lấy cô, cái ôm chặt đến nỗi khiến Nam Ly cảm thấy hơi đau. Cô nhẹ đẩy anh ra.

- Đau em.

Thẩm Mặc không nói không rằng mà hôn lên trán cô, xác định hơi thở và nhịp đập của cô mới khiến cho trái tim đang treo lơ lửng của mình hạ xuống.

Sau sự việc hôm đó, Thẩm Mặc dứt khoát nhốt cô ở trong phòng, không cho Nam Ly ra ngoài.

- Bác sĩ nói em phải ở nhà tĩnh dưỡng thêm.

- Nhưng mà…

Bất chấp lời phản đối của cô, Thẩm Mặc cố ý để hai vệ sĩ ở lại, cả ngày canh chừng không cho Nam Ly ra ngoài.

Lúc này, cách đám cưới của bọn họ chỉ còn một ngày nữa. Nam Ly rốt cuộc chịu thua. Thẩm Mặc hứa hẹn với cô.

- Đợi tổ chức xong đám cưới rồi em muốn đi đâu cũng được.

- Nếu như cô dâu mà ngất xỉu ngay trên lễ đường thì sẽ xấu hổ lắm đấy.

Nam Ly hiểu lo lắng của Thẩm Mặc là từ đâu mà ra cho nên cuối cùng cũng chịu lùi một bước. Thế nhưng, tất cả chỉ là để cho anh yên tâm mà thôi.

Với lí do chăm sóc cho sức khỏe của phu nhân, toàn bộ người làm cũng thời khắc để mắt tới Nam Ly, giống như sợ sểnh ra một cái là cô sẽ mọc cánh bay mất vậy.

Điều này khiến Nam Ly cũng thấy hơi buồn cười.

Đúng lúc này, màn hình của Nam Ly sáng lên, là thông báo tin nhắn của Tôn Triết gửi đến.

“Chị Nam Ly, thứ hôm trước chị đưa em làm xét nghiệm, đã có kết quả rồi.”

“Chúc mừng cậu nhé, cuối cùng cũng sắp cưới được vợ.”

Trên bàn làm việc, Hứa Thần ngả ngớn chúc mừng anh. Thẩm Mặc lại không có vẻ vui vẻ như tưởng tượng. Thấy anh trầm ngâm, Hứa Thần còn tưởng Thẩm Mặc bị stress tiền hôn nhân, không khỏi cười nhạo anh.

- Hóa ra người như Thẩm thiếu đây trước khi kết hôn cũng sẽ căng thẳng như người bình thường hả.

Thẩm Mặc chẳng thèm để tâm đến lời xỉa xói của bạn.

- Chuyện tôi bảo cậu làm, cậu làm hết chưa?

Hứa Thần cười nói.

- Cậu nghi ngờ năng lực của tôi đấy à?

Thấy Thẩm Mặc nghiêm túc, lúc này Hứa Thần mới chỉnh đốn lại mình.

- Rồi rồi, cậu yên tâm, bên phía bệnh viên tôi đã lo xong hết rồi. Nhưng mà…chuyện ba mẹ Nam Ly, cậu thật sự không định nói cho cô ấy sao?

Thực ra, bệnh viện mà ba mẹ Nam Ly đang nằm điều trị hiện tại là của gia đình Hứa Thần. Ba cậu ta là giám đốc bệnh viện.

Năm đó sau khi Thiệu Quần đến phá đám, Thẩm Mặc bề ngoài làm như không nhúng tay vào, nhưng sau lưng lại âm thầm để Hứa Thần nhúng tay.

Dốc hết sức để lừa Tôn Triết thần không biết quỷ không hay đưa hai người vào bệnh viện nhà cậu ta.

- Giấy không gói được lửa, nghe nói ba mẹ cô ấy cũng sắp tỉnh lại rồi.

Thấy Thẩm Mặc trầm ngâm không đáp. Lúc này Hứa Thần mới vỡ ra.

- Chẳng lẽ vì thế cho nên cậu mới…

- Tôi tự có cách làm của mình.

Nghe Thẩm Mặc đáp tỉnh bơ, Hứa Thần không cười nổi nữa.

- Chẳng lẽ cậu thực sự định lừa cô ấy cả đời hay sao?

- Vậy thì có sao?

Thẩm Mặc nhìn ra ngoài cửa sổ đã tối mịt, không đáp. Kể từ giây phút Nam Ly bị mất tích, lúc đó anh mới hiểu ra trong lòng anh cô quan trọng đến mức nào. Thẩm Mặc không cho phép điều đó xảy ra, càng không cho phép cô rời xa anh.

Cho dù có phải trả cái giá nào, cho dù có phải lừa cô cả đời đi nữa.

Anh cũng phải giữ Nam Ly ở lại bên mình.