“Choang!”

Nghe thấy tiếng động trong phòng ngủ, người giúp việc lo lắng mở cửa.

“Phu nhân, phu nhân không sao chứ?”

Thấy Nam Ly đang đi chân trần trên nền đất, dì Vương sợ cô dẫm vào mảnh sành liền bảo cô đừng cử động. Mấy ngày nay Thẩm Mặc bảo người giúp việc trông chừng Nam Ly, cho nên chỉ cần có chút động tĩnh nhỏ, bọn họ cũng sẽ mau chóng xử lý.

- Phu nhân?

Thấy Nam Ly không có động tĩnh gì, người giúp việc lo lắng thử gọi một tiếng, lại phát hiện ra gương mặt cô giờ đây đã trắng bệch.

Nam Ly như cũ siết chặt điện thoại, cánh tay không ngừng run rẩy. Giúp việc cũng bị cảnh này dọa sợ, vừa định chạy ra ngoài gọi bác sĩ thì Nam Ly đã cản lại.

- Đừng…đừng gọi.

Cô nói.

- Chuyện hôm nay đừng nói với ai, nhất là…Thẩm Mặc.

Người giúp việc vô cùng khó xử, nhưng cũng không dám làm trái ý cô mà chỉ gật đầu rồi lui ra ngoài.

Chỉ còn lại một mình Nam Ly trong bóng tối, bất chợt, ánh chớp từ ngoài cửa sổ sáng lên như muốn xé toạc không trung, báo hiệu trận mưa lớn sắp tới.

Nam Ly không thể ngăn cản được cơn ớn lạnh đang chạy dọc sống lưng. Cô thở dốc, những kí ức kinh khủng đột nhiên ùa vào đầu khiến cô khó mà chấp nhận nổi.

Nam Ly khuỵu gối, gần như gục xuống sàn nhưng vẫn không thể ngăn được toàn thân đang run lên về ớn lạnh.

Đầu dây bên kia điện thoại vẫn vang lên tiếng Tôn Triết nhưng cô không nghe nổi nữa.

“Chị Nam Ly! Chị Nam Ly, chị còn ở đó không?”

Nam Ly ngắt điện thoại, loạng choạng bước ra khỏi phòng.

Cơn mưa lớn ùn ùn trút xuống, hạt mưa đập vào cửa kính vang lên những tiếng chát chúa.

Chiếc xe của Thẩm Mặc xé gió lao đi trong màn mưa. Anh ghét trời mưa, mưa rất phiền phức. Mỗi khi mưa đến tâm trạng Thẩm Mặc liền trở nên bất an khó tả.

Anh không kiên nhẫn mà liên tục nhấn lên màn hình điện thoại.

“Cậu Mặc!”

Người giúp việc nhìn thấy Thẩm Mặc bước vào thì vội vã tiến lên đưa khăn lau mặt cho anh. Thẩm Mặc nhận lấy, tiện thể hỏi.

“Nam Ly đâu rồi?”

Mới vừa nãy, cô còn nhắn tin đợi anh ở nhà, Thẩm Mặc đoán giờ này Nam Ly đã ngủ rồi. Nhưng lại thấy người nhà khó xử nói.

“Phu nhân, phu nhân vừa ra ngoài rồi ạ.”

Thẩm Mặc nhíu mày, lấy điện thoại gọi cho cô nhưng nhận được tín hiệu mất sóng.

“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được….”

Giọng nói máy móc vang lên khiến cho Thẩm Mặc cảm thấy bất an. Thần kinh nhạy bén của anh nhanh chóng nhận ra có điều bất thường ở đây.

Bên ngoài vẫn mưa như trút nước. Mà lúc này, Nam Ly đã gọi một chiếc xe khác, bí mật quay trở về trung tâm thành phố.

Điện thoại trong tay đã tắt, Nam Ly lúc này chỉ cảm thấy khó chịu đến không thở nổi. Cô thầm nghĩ.

“Chỉ là giả thôi, tất cả chỉ là giả thôi.”

“Đây không phải là sự thật.”

Cô tự nói với lòng mình như vậy nhưng vẫn không thể ngăn được cơ thể đều run lên. Chiếc xe lao vào trong màn mưa, nhanh chóng dừng lại ở một ngôi nhà nhỏ ngoại ô.

Tháng trước, Thẩm Mặc phiền chán Thẩm Chương nên đã đá đít cậu ta ra ngoài ở riêng.

Thẩm Chương cũng không làm loạn, nhanh chóng tìm một chỗ rồi bỏ đi.

Nam Ly còn nghĩ rằng cả đời này mình cũng không muốn có liên quan gì đến cậu ta. Thế nhưng không ngờ, lại có ngày cô chủ động tìm đến cửa.

Tiếng chuông lảnh lót vang lên, sau hai lần chuông, cửa lớn hé ra một khoảng nhỏ, tia sáng từ trong nhà hắt ra, chiếu lên khuôn mặt trắng bệch đã ướt sũng vì mưa của Nam Ly.

Nhìn thấy cô đến, Thẩm Chương chẳng có gì là bất ngờ, thậm chí còn cong mắt cười như thể đã đoán trước được chuyện hôm nay cô sẽ xuất hiện.

“Chị dâu nhỏ, sao trước đêm kết hôn lại tới tìm em thế này? Chị không sợ anh trai em ghen sao?”

Giờ phút này, Nam Ly chẳng còn tâm tình gì mà diễn trò với cậu ta nữa.

“Thẩm Chương, đừng diễn trò nữa, tôi biết tất cả rồi.”

Thẩm Chương nghiêng đầu nhìn cô.

“Là cậu bỏ thuốc vào sữa tôi uống có đúng không?”

Đáp lại cô, Thẩm Chương nheo mắt cười.

“Chị dâu nhỏ, chị thông minh hơn em nghĩ nhiều đấy.”

Ngay sau đó, cậu ta rẽ ra một lối nhỏ, mời Nam Ly tiến vào trong nhà.

Nam Ly siết chặt cánh tay, dường như căn phòng trước mắt đột nhiên biến thành cánh cửa địa ngục. Chỉ cần cô bước vào, Nam Ly sẽ lập tức biết hết tất cả những việc mình muốn biết.

Thế nhưng, đó cũng có thể là địa ngục khiến cô không thể quay đầu được nữa.

Khoảnh khắc đó cô bỗng dưng chùn bước. Thẩm Chương chẳng hề thúc giục, dường như đang chờ đợi cô ra quyết định.

Nam Ly siết chặt nắm tay, cuối cùng cũng bước qua ngưỡng cửa, tiến vào trong nhà.

Bài trí trong căn nhà không âm u như Nam Ly vẫn tưởng tượng, con chó săn cũng bị Thẩm Chương nhốt ở nơi khác, trong nhà chỉ có vài món đồ nội thất đơn giản, giữa phòng là một chiếc bài vị lớn.

Nam Ly nhận ra, đó là bài vị của Tô Mạn.

Thấy Nam Ly không hề ngạc nhiên, Thẩm Chương nói.

- Xem ra là chị đã được Hạ Thư Nhiễm kể chuyện về cô ấy rồi nhỉ.

Nam Ly gật đầu xem như lời đáp.

- Tôi biết, cô ấy là thanh mai trúc mã của Thẩm Mặc. Không may qua đời vì tai nạn trượt tuyết.

Nghe cô nói vậy, Thẩm Chương đột nhiên cười lớn.

- Tai nạn? Trượt tuyết?

- Chị Nam Ly, Thẩm Mặc lừa chị như vậy à?

Thực ra không phải Thẩm Mặc thừa nhận với cô, mà Nam Ly nghe được từ Hạ Thư Nhiễm như vậy.

Chuyện này vốn cũng không vui vẻ gì nên sau khi gặp lại, Nam Ly cũng không gặng hỏi Thẩm Mặc, ngầm thừa nhận lí do mà Hạ Thư Nhiễm đưa ra.

Thế nhưng nhìn biểu hiện của Thẩm Chương lúc này, Nam Ly mới cảm thấy chuyện này còn có ẩn tình. Quả nhiên, Thẩm Chương còn đang hiền hòa đột nhiên nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng.

- Tô Mạn không phải tai nạn trượt tuyết mà chết. Cô ấy là bị Thẩm Mặc gi/ết ch/ết.