- Cậu Mặc, đã tìm mọi cách liên hệ nhưng không gọi được cho phu nhân.
- Chắc là có chuyện gì đó, phu nhân chỉ là có việc gấp nên mới ra ngoài thôi.
Thư ký an ủi Thẩm Mặc nhưng anh biết những lời này chỉ là tự lừa mình dối người mà thôi.
Từ sau khi Nam Ly bị Thiệu Quần bắt cóc, Thẩm Mặc đã nhân lúc cô ngủ mà lén cài định vị vào điện thoại của cô.
Mà hiện tại, vị trí của cô đang hiển thị là ở ngoại thành.
Thẩm Mặc biết cô đi tìm ai.
Cho nên, Nam Ly có phải là đã nhớ lại toàn bộ mọi chuyện rồi hay không?
–
- Không thể nào.
Nghe thấy Thẩm Chương nói vậy, Nam Ly theo bản năng lập tức phản bác, không ngờ Thẩm Chương lại cười nhạo cô.
- Chị Nam Ly, xem ra chị có niềm tin với anh trai tôi thật đấy.
- Chị đã quen anh ta bao lâu, biết bao nhiêu thứ về anh ta? Hử?
Thấy Thẩm Chương chất vấn, Nam Ly nhất thời cứng họng.
Quả thật, trên người Thẩm Mặc có quá nhiều bí mật, anh luôn đối với cô nửa đùa nửa thật, khiến Nam Ly không phân biệt được rốt cuộc anh đang nói thật hay nói dối.
- Nếu như chị đã không tin tôi, vậy hôm nay còn đến tìm tôi làm gì?
Thẩm Chương ngồi xuống chiếc ghế bành gần đó. Nam Ly siết chặt nắm tay, chợt nhớ ra chuyện quan trọng hơn mình cần xác nhận. Cô thẳng thừng.
- Thẩm Chương, rốt cuộc cậu bỏ thuốc tôi là có ý gì?
Kể từ sau lần liên tục gặp ảo giác kia, Nam Ly vốn đã có nghi ngờ, nhưng cô đi bệnh viện xét nghiệm đều không ra được kết quả gì.
Nhưng cô nhớ rất rõ, bản thân sau khi uống sữa thì tình trạng sẽ nghiêm trọng hơn.
Cho nên, Nam Ly nghi ngờ có người động tay động chân vào sữa uống buổi tối của mình.
Cô bí mật nhờ Tôn Triết làm xét nghiệm, không ngờ, kết quả lại là thực sự có người bỏ thuốc vào sữa của cô.
Mà người này, không ai khác chính là Thẩm Chương.
- Một chút thuốc khiến chị hoang tưởng mà thôi, không ch/ết người được.
Thấy Thẩm Chương thừa nhận không hề có chút áy náy, Nam Ly rốt cuộc không thể bình tĩnh được.
- Rốt cuộc vì sao cậu lại làm vậy?
- Không phải là vì em muốn giúp chị đó sao?
Thẩm Chương híp mắt.
- Hôm nay chị đến đây chắc không phải chỉ là để hỏi về chuyện bỏ thuốc chứ, chị đã nhớ lại rồi có đúng không?
Tiếng sấm ngoài bầu trời xé toạc không trung, bầu trời bị cứa ra làm hai nửa, hắt lên khuôn mặt trắng bệch của Nam Ly.
Đúng vậy, cô đã nhớ lại rồi. Nhưng Nam Ly không dám tin vào sự thật đó cho nên mới đến gặp Thẩm Chương để xác nhận. Nam Ly siết chặt nắm tay, nói.
- Tôi muốn biết tất cả mọi chuyện.
Giống như thể đã chờ đợi từ rất lâu rồi, Thẩm Chương nở nụ cười thỏa mãn.
- Được, vậy tôi sẽ kể cho chị nghe một câu chuyện xưa nhé.
Cậu ta bắt đầu kể bằng giọng nói đều đều.
- Ngày xửa ngày xưa, có hai gia tộc vốn không vừa mắt với nhau như nước với lửa, không ai nhường ai. Bọn họ đấu nhau đến một mất một còn. Thương trường ấy mà, để để đoạt được thị phần thì ai lại không phải giở chút thủ đoạn chứ.
Thẩm Chương như nhớ lại chuyện cũ, chợt thở dài một hơi.
- Ai mà ngờ được, vốn chỉ định dọa bọn họ một trận, thế nhưng lại không kiểm soát được.
- Năm đó, một vụ tai nạn đột nhiên xảy ra, gia đình ba người đi du lịch thì gặp chuyện, ba mẹ đều ch/ết thảm, chỉ còn lại đứa con gái.
- Chà chà, đứa con gái này thật đáng thương, sau tai nạn thì thần trí không bình thường, không chấp nhận nổi cái ch/ết của ba mẹ nên cả ngày chạy ra ngoài đường nhận cha nhận nhận mẹ lung tung.
Nam Ly nghe tới đây thì sắc mặt càng tái nhợt, trái tim đập dữ dội như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, từng đợt kí ức như lưỡi dao sắc bén cứa vào da thịt.
Đầu Nam Ly đau như muốn vỡ, cô nghe thấy tiếng gào khóc bên tai.
“Mẹ ơi! Ba ơi! Huhuhu! Hai người đừng bỏ con mà!”
“Mẹ ơi!”
“Nam Ly…chạy đi…con mau chạy đi.”
“Không, mẹ ơi! Ba ơi!”
Nam Ly ôm chặt lấy đầu mình nhưng từng mảnh kí ức rời rạc vẫn không ngừng hiện lên. Hốc mắt cô chẳng mấy chốc đã đỏ bừng,
Thẩm Chương tiếp tục nói.
- Sau đó, người gây ra tai nạn không biết là vì cảm thấy hối hận hay là vì thấy tội lỗi mà đã đưa cô bé đó đi, tìm hai người giả mạo làm ba mẹ của cô ta. Mà cô gái kia thần trí không còn bình thường, nhìn thấy người lạ cũng không phân biệt được, một mực tin đó là ba mẹ của mình. Còn sống với họ mười năm, gọi họ là ba mẹ.
- Chậc chậc, cô ta thật là đáng thương quá. Không biết rằng ba mẹ giả của mình cũng đều là do người kia sắp xếp, cả cuộc đời cô ta đều nằm trong vòng tay anh ta mà không hề hay biết. Sau đó, còn mơ mơ hồ hồ mà cưới người này.
- Người đàn ông đó còn vô liêm sỉ tới nỗi lừa dối cô ta, để cô ta sống chung với kẻ thù hại chết ba mẹ mình lâu như vậy.
- Chị Nam Ly, chị có biết cô ta tên là gì không?
Thẩm Chương hỏi cô, lúc này Nam Ly đã không đứng vững nữa, cô ngã ngồi xuống sàn. Những kí ức vụn vặt giờ đây mới được xâu chuỗi lại.
Thẩm Chương không buông tha cô, mỗi lời nói ra đều ép cho Nam Ly thở không nổi.
- Đừng…đừng nói nữa.
- Tôi không muốn nghe.
Thế nhưng Thẩm Chương đã nắm lấy tay của Nam Ly, ngăn cản cô chống cự.
- Cô bé đó…được một gia tộc nhận nuôi, là gia tộc nhỏ bé chẳng có tài sản gì, sau đó người vợ bị người ta hại ngã cầu thang thành người thực vật. Còn ba thì đột quỵ.
Giọng của Thẩm Chương như thể ác ma từ dưới địa ngục quấn lấy cô.
- Cô ta…họ Nam. Nam trong cây thạch nam, Ly trong ly tán.
- Buồn cười thay, cô ta vậy mà không biết gì, còn dự định kết hôn cùng kẻ thù hại chết ba mẹ mình.
Thẩm Chương cay độc nhìn cô sau đó nở nụ cười vặn vẹo.
- Gã đàn ông đó, anh ta họ Thẩm, chính là anh trai Thẩm Mặc thân yêu của tôi đấy.
- Aaaaaaaaa!