- Dừng tay lại, các người không được làm như vậy.
- Cản bọn họ lại cho tôi, hôm nay ai dám không nghe lời, tôi sẽ cho người đó không còn mặt mũi nào mà sống trong ngành này nữa.
Tiếng la hét và tiếng hỗn loạn vang lên khi đám người cả Thiệu Quần và người của Tôn Triết đụng độ với nhau.
Những bệnh nhân xung quanh cũng bị kinh sợ, nhưng đám người của Thiệu Quần mang đến quá hung hãn, bọn họ không dám động vào.
- Đẩy bọn họ ra ngoài, từ nay về sau, bệnh viện của các người không được chữa trị cho hai người này nữa.
Hắn ra lệnh, ngay sau đó liền có đám đàn em tiến tới muốn rút máy thở của mẹ Nam Ly.
- Không được, các người không được làm như vậy! Như thế này là gi/ết người.
Tôn Triết thảng thốt gào lên, muốn ngăn cản nhưng lại bị một quyền vào bụng, anh đau đến lăn ra đất.
Thiệu Quần ngồi trên chiếc ghế bành to lớn giữa phòng, hắn gác chân, nhả ra một vòng khói thuốc mà cười.
- Tất cả là do cô ta chọn, Nam Ly đó nếu đã không biết tốt xấu như vậy, tôi sẽ cho cô ta biết hậu quả khi dám hủy hôn với tôi là gì.
- Còn làm cái gì vậy, gỡ hết thiết bị trên người bọn họ cho tôi.
Một tên thuộc hạ ra lệnh cho bác sĩ, các bác sĩ dưới sức ép của Thiệu Quần cũng không dám phản kháng.
Nhưng bọn họ có y đức, đây còn là một mạng người.
- Còn lề mề, có tin bọn tao dỡ luôn cả cái bệnh viện này không?
Lúc này đã có người tiến lên, mấy vị bác sĩ đứng một vòng, không biết phải phản ứng thế nào. Một tay đàn em đã nhanh nhẹn tiến tới, muốn động tay động chân vào máy thở mẹ Nam Ly.
- Dừng lại.
Đúng lúc này, tiếng hét từ phía sau vang lên khiến bọn họ đều dừng lại. Nam Ly kịp thời chạy đến bệnh viện, cô nhìn Thiệu Quần.
- Thiệu Quần, anh dám đụng đến ba mẹ tôi?
- Nam Ly, cuối cùng cô cũng đến rồi.
Nam Ly đe dọa hắn.
- Ai cho phép anh động vào ba mẹ tôi? Thiệu Quần, anh là cái thá gì chứ?
- Nam Ly, đến giờ này cô vẫn còn không biết hối cải. Tôi nói cho cô biết, nếu hôm nay cô không quỳ xuống nhận sai, cầu xin tôi, tôi nhất định sẽ khiến cô phải trả giá đắt.
Thiệu Quần tiến đến gần Nam Ly, nhả khói vào mặt cô mà cười.
- Nam Ly, đừng làm trò ngu ngốc nữa, hiện tại cô chỉ có một lựa chọn duy nhất là trở về bên cạnh tôi mà thôi.
Nam Ly cười khinh miệt.
- Xin lỗi, tôi không có nhu cầu chung sống với một bãi rác mà mình đã ném đi.
- Cô…
Thấy cô bướng bỉnh như vậy, Thiệu Quần cũng điên tiết, hắn cười.
- Được, được lắm. Nếu cô đã rượu mời không uống mà muốn uổng rượu phạt…
Hắn vừa nói vừa phất tay, tên đàn em bên cạnh lập tức ra tay, Nam Ly không ngờ Thiệu Quần dám làm thật, cô vội vã lao lên nhưng đã bị Thiệu Quần chặn lại.
- Dừng tay, mau dừng tay.
Hắn bắt lấy tay cô, thỏa mãn nhìn cô vùng vẫy trong vô vọng.
- Nhìn đi, nhìn cho kĩ xem chọc giận tôi sẽ có hậu quả như thế nào?
Hắn bóp cằm cô, ép cô phải nhìn bọn họ ra tay với ba mẹ cô. Nam Ly không thể đọ lại sức của hắn, chỉ có thể trơ mắt nhìn ba mẹ bị người ta tháo máy móc xuống.
- Tên khốn, anh mau dừng tay cho tôi.
Nam Ly cắn lên tay hắn muốn trốn thoát, Thiệu Quần vốn đã tức giận vì sự ngoan cố của cô, hắn lập tức vung tay tát Nam Ly.
Cô suýt thì ngã sấp ra đất, may mà được Tôn Triết đỡ lấy. Khóe môi Nam Ly rướm máu, trên má cũng in hằn vết năm ngón tay đỏ lừ.
Thiệu Quần đe dọa cô.
- Nam Ly, trước giờ tôi chưa bao giờ cho ai cơ hội thứ hai, bây giờ cô quỳ xuống, tôi sẽ suy nghĩ lại.
Nam Ly trừng mắt nhìn Thiệu Quần, giống như muốn lao vào ăn tươi nuốt sống hắn.
- Thiệu Quần, cho dù là một con chó được nuôi dưỡng thì cũng sẽ không bao giờ cắn lại chủ, nhưng anh thì không bằng cả loài súc vật.
Ánh mắt cô hằn lên căm hận.
Rốt cuộc mấy năm qua cô và nhà họ Nam đã tin nhầm tên ác quỷ này rồi.
Nhưng Thiệu Quần hiện tại đã không phải là người mấy năm trước chạy theo sau ba của cô, sai gì làm nấy.
Mấy năm này, dưới sự giúp đỡ của thị trưởng Vương, Thiệu Quần đã có thế lực rất mạnh.
Đã thế, hắn còn quen biết cả hai giới hắc bạch, thu nạp được rất nhiều đàn em, người trong ngành đều thầm chửi hắn là con chó điên, không ai muốn dây dưa với người này.
- Nam Ly, đừng thách thức sự kiên nhẫn của tôi. - Thiệu Quần tiến tới bắt lấy cằm Nam Ly, hắn thì thầm vào tai cô - Tôi đếm đến ba, nếu cô còn không chịu nghe lời, vậy thì…
- Một!
- Hai!
Tiếng đếm dõng dạc vang lên trong phòng, Tôn Triết muốn bảo vệ Nam Ly nhưng cũng bị đám đàn em của Thiệu Quần giữ lại.
Ngay khi tiếng đếm thứ ba sắp vang lên, Nam Ly rốt cuộc chỉ có thể nuốt xuống căm hận mà quỳ xuống.
Hai đầu gối cô chạm xuống nền đá hoa cương lạnh lẽo.
Nhục nhã.
Căm hận.
Nam Ly trừng mắt nhìn hắn, thề sẽ có một ngày trả lại hết cho người này.
Thiệu Quần thấy bộ dạng tức giận nhưng chỉ có thể nhịn nhục của cô thì vô cùng vui vẻ. Hắn xoa xoa má Nam Ly, cười đê tiện.
- Nam Ly, nếu cô biết rõ vị trí của mình ngay từ đầu thì có phải tốt không. Bây giờ cô theo tôi về nhà, tôi sẽ bỏ qua cho ba mẹ cô. Còn không thì…
Hắn liếc về phía bên cạnh, chiếc máy điện tâm đồ biểu thị nhịp tim của mẹ cô đang nhấp nhô từng đợt, nhưng chỉ cần một cái phất tay của hắn liền có thể dừng lại.
Thiệu Quần là một tên điên. Nam Ly tin tưởng hắn hoàn toàn có thể làm như vậy.
- Nam Ly, lấy một thằng què thì có gì tốt chứ? Hắn ta có thể thỏa mãn cô không? Có thể cho cô vui vẻ hay không? Chỗ đó…chắc là cũng không xài được nhỉ.
Lúc này, hắn lại dùng lời lẽ ngon ngọt dụ dỗ cô.
- Tôi cho cô hai lựa chọn, một cắt đứt với nó rồi về với tôi, cầu xin tôi tha thứ, còn hai, là trơ mắt nhìn ba mẹ cô bị đưa ra khỏi đây. Nam Ly, cô chọn đi.
- Tôi…
- Tôi thay cô ấy chọn lựa chọn thứ ba.
Đúng lúc này, một giọng nói trầm thấp mang theo nguy hiểm vang lên. Cửa lớn phòng bệnh được đẩy ra.
Tiếng xe lăn lộc cộc tiến vào phòng, theo sau là một đám người ăn mặc vô cùng chỉnh tề.
Khí thế của bọn họ vừa bước vào đã khiến người trong phòng bị áp đảo. Mà lúc này, Thẩm Mặc vốn dĩ phải đang ở Thẩm gia say giấc nồng lại tiến về phía Nam Ly.
- Chính là…hôm nay anh cút khỏi thành phố này. Vợ và bố mẹ vợ sẽ về với tôi.
Nhìn thấy người tiến vào, Thiệu Quần có thể xác định được anh chính là gã què mà Nam Ly vớ bừa hôm đó.
Hắn nhớ tới lời thị trưởng Vương đã cảnh cáo mình.
Thẩm Mặc là người không thể động vào.
Nhưng Thiệu Quần hắn đã lăn lộn trong giới, cũng từng vào sinh ra tử mấy lần, hắn đương nhiên sẽ không vì vài ba câu dọa nạt của thị trưởng Vương mà e ngại.
Hơn nữa, Thẩm Mặc chỉ là một gã què.
Một thằng què thì có gì dám phách lối ở đây chứ?
Tên đàn em phía sau Thiệu Quần cũng mau chóng tiến lên thị uy.
- Thằng què nào đây? Cút đi đừng có…
Khực! AAAAAAAA!
Tiếng khớp xương bị bẻ gãy và tiếng hét thảm thiết đột nhiên vang lên khiến cho người ta rùng mình. Mà tên đàn em kia còn chưa nói xong đã bị người bên cạnh Thẩm Mặc bẻ tay, đạp ngã xuống đất.
Một loạt động tác lưu loát khiến cho ai nấy đều chấn kinh.
Những tên khác thấy vậy cũng vội vàng xông lên, hai bên chẳng mấy chốc đã lao vào ẩu đả.
Bên ngoài, đã có người vội vàng gọi cảnh sát vì sự vụ trong bệnh viện, nhưng đầu dây bên kia chỉ vừa mới bắt máy, chiếc điện thoại trong tay anh ta đã bị cướp lấy, sau đó ném xuống đất, lại bị một đôi chân khác dẫm lên, nát vụn.
- Này!
Chàng trai bị cướp điện thoại còn đang kinh ngạc, muốn nói lý nhưng người trước mặt đã đưa tay lên miệng làm dấu suỵt.
- Chỉ là một chút chuyện cỏn con, cảnh sát cũng không giải quyết được gì đâu.
Đó là một người đàn ông trung niên đã có tuổi, nhưng phong thái vô cùng lịch lãm. Người này chính là quản gia của nhà họ Thẩm.
Ông ta thản nhiên rút ra từ trong túi một tấm chi phiếu rồi đưa cho chàng trai kia.
- Đây là chi phí để cậu mua một chiếc điện thoại mới.
- Và còn…để cậu đảm bảo tuyệt đối sẽ không nhớ gì về chuyện hôm nay.
Ông già đó cười rất thân thiện, nhưng ánh mắt lại nguy hiểm khiến chàng trai vô cùng sợ hãi, chỉ đành nhận lấy chi phiếu rồi rời đi.
Mà lúc mở ra, con số trên đó càng khiến anh ta không khỏi kinh sợ.
Trên tấm chi phiếu viết rõ con số 500,000,000, bỏ ra từng đó tiền chỉ để bịt miệng một người ngoài, hành động này, không khỏi có chút…
Nhưng anh ta cũng không dám can thiệp vào nữa, bởi vì anh ta biết chuyện hôm nay và đám người trong đó đều không phải người anh ta có thể động vào.
Bên cạnh con số khủng khiếp kia chàng trai nhìn thấy chữ ký viết tay vô cùng tùy ý, chỉ có hai chữ.
Thẩm Mặc.
–
Bên này, đám đàn em của Thiệu Quần ẩu đả với đám người của Thẩm Mặc đều không có kết cục tốt.
So với đám người được huấn luyện kĩ càng của nhà họ Thẩm, đám lâu la của Thiệu Quần chẳng qua là lũ chợ búa hỗn tạp được tập hợp lại mà thôi.
Lúc này bọn chúng đều bị đánh cho ngã ra sàn.
Ngay cả Thiệu Quần cũng bị hai vệ sĩ tóm lại, ấn xuống mặt đất. Hắn bị trúng hai cú vào mặt, khóe môi rướm máu, ánh mắt như có thể bắn ra tia lửa mà nhìn Thẩm Mặc.
Anh rất từ tốn nở nụ cười.
- Trên đời này có hai việc mà tôi ghét nhất.
Vừa nói, Thẩm Mặc vừa đẩy xe lăn tới trước mặt Thiệu Quần.
- Một là có người dám ở trước mặt tôi giễu võ giương oai, bắt nạt người của tôi.
Khi nói câu này, anh đã kéo tay Nam Ly đứng dậy. Giọng nói của Thẩm Mặc vẫn nhẹ nhàng, nhưng từng chữ đều khiến người ta cảm thấy run rẩy.
- Còn thứ hai, tôi ghét nhất là người khác nhìn tôi từ trên cao.
Lúc này đây Thiệu Quần bị ấn xuống nền đất, chỉ có thể gắng sức ngửa mặt lên nhìn Thẩm Mặc đang nhìn mình như một con kiến.
Thẩm Mặc khẽ nhếch lông mày, vệ sĩ bên cạnh lập tức ra một quyền.
Quyền này vừa nhanh vừa độc, chỉ thấy Thiệu Quần la hét thảm thiết, mặt cắt không một giọt máu, cơn đau dữ dội khiến hắn hít thở không thông.
Ngay cả Nam Ly cũng bị dọa sợ.
Hai chân của Thiệu Quần thế mà bị phế rồi.
Mà lúc này, cô nghe thấy giọng nói lạnh băng không chút độ ấm của Thẩm Mặc.
- Từ trước đến nay, chỉ những người tôi cho phép, mới có thể đứng trước mặt tôi.