Từ sau khi Thẩm Chương cho cô dùng thuốc, Nam Ly đã bắt đầu mơ hồ nhìn thấy những cảnh tượng trong quá khứ. Nhưng cô vẫn một mực lừa mình dối người.
Cô thầm nghĩ tất cả chỉ là ác mộng mà thôi. Thế nhưng, đấy là những kí ức thật sự đã bị vùi lấp suốt mười năm qua đang dần dần sống lại.
Nam Ly quỳ gối trên mặt đất, nước mắt không ngừng rơi xuống, cả cơ thể run rẩy mất kiểm soát.
“Không..không phải đâu.”
“Thẩm Mặc…Thẩm Mặc sẽ không làm như thế.”
Cô liên tục lắc đầu, dường như muốn xác nhận những lời vừa rồi không phải là thật, kí ức trong đầu cô cũng chỉ là vì dùng thuốc mà gặp ảo giác thôi.
- Chị dâu nhỏ, chị đã quen biết anh trai tôi được bao lâu chứ? Tất cả những gì chị nhìn thấy chỉ là thứ Thẩm Mặc muốn chị thấy thôi.
- Ngay cả thanh mai trúc mã lớn lên từ nhỏ anh ta có thể xuống tay, vậy có gì mà Thẩm Mặc không làm được chứ?
- Cậu…cậu nói dối.
Nam Ly ra sức phủ nhận, dù cho trái tim của cô đang kêu gào đau đớn. Cô sợ rằng một khi thừa hận sự thật này, Nam Ly sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Thẩm Chương nhìn cô giãy giụa trong tuyệt vọng, hắn chỉ nheo mắt cười.
- Vậy chị có biết, trong Thẩm gia có một căn phòng bí mât, trong đó là hài bài vị và hài cốt của Tô Mạn.
- Nếu không phải vì cảm thấy có lỗi với cô ấy, vì cái gì Thẩm Mặc lại lập bài vị cho cô ấy, không cho ai lại gần căn phòng đấy chứ?
- Chị Nam Ly, chị không muốn đi xác nhận hay sao?
Giọng nói Thẩm Chương giống như con rắn quấn lấy tâm trí Nam Ly.
- Chỉ cần mở căn phòng đó ra, chị sẽ biết tôi và Thẩm Mặc, ai mới là người luôn nói dối.
–
Mưa vẫn trút ào ào như thể trong phút chốc sẽ nhấn chìm mọi thứ. Thẩm Mặc nhìn định vị trên điện thoại cứ nhấp nháy liên hồi, báo hiệu người kia không di chuyển.
Quản gia thấy sắc mặt anh trầm xuống thì lo lắng hỏi.
- Cậu Mặc, có cần…có cần đón phu nhân về không?
Thẩm Mặc im lặng không đáp. Giờ phút này có lẽ Nam Ly đã biết hết mọi chuyện. Giấy không gói được lửa, nhưng Thẩm Mặc không nghĩ nó lại tới nhanh như vậy.
Bầu trời vần vũ như gợi nhớ về sự kiện ngày hôm đó, chiếc xe lao trên đường với tốc độ cao, sau đó đâm vào rào chắn, khung xe bẹp rúm, lật ngửa trên đường.
Tiếng gào thét và hỗn loạn liên tục vang lên. Cô bé được người ta cứu ra khỏi xe đã bất tỉnh, không còn ý thức.
Thẩm Mặc đưa tay lên trán, cơn đau đầu thoáng qua vì sự kiện đó, giống như ác mộng vẫn quấn lấy anh.
Thẩm Mặc biết rõ, bản thân không thể lừa dối cô cả đời. Sẽ có ngày Nam Ly nhớ lại, anh đã chuẩn bị tất cả cho ngày đó. Chỉ là con người vốn dĩ là loại động vật tham lam, có một thì sẽ muốn có hai.
Ban đầu, vốn dĩ chỉ muốn đứng phia sau, âm thầm quan sát bảo vệ cô.
Sau đó, lại bắt đầu nảy sinh những ham muốn và suy nghĩ không nên có.
Tiếng chớp rạch xé toạc bầu trời, hắt lên nửa gương mặt chìm trong bóng tối của anh. Mà lúc này, thời khắc Thẩm Mặc chờ đợi cuối cùng cũng đến.
Cửa lớn của biệt thự bị đẩy ra, tiếng giày cao gót va chạm trên nền đá hoa cương tạo nên những tiếng vang sắc bén.
Một bước, hai bước.
“Phu nhân!”
“Phu nhân đã về rồi sao?”
Những tiếng nói đều bị cô bỏ ngoài tai, Nam Ly cả người ướt sũng tiến về phía tầng ba, tiến về căn phòng bí ẩn cô từng bỏ lỡ.
Từng bước đi đều khiến toàn thân cô run rẩy, nhưng Nam Ly vẫn không hề chùn bước.
“Phu nhân, không thể mở cửa được đâu.”
“Đây là phòng cấm.”
Trước sự khuyên can của mọi người, Nam Ly chẳng hề nghe thấy gì, cho đến khi một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng cô.
“Để cô ấy xem.”
Khi nghe thấy giọng nói kia, Nam Ly vẫn vô thức mà run lên. Cô rất muốn quay đầu, muốn chạy về phía vòng tay của anh, cảm nhận hơi ấm và lồng ngực ấm áp của anh.
Nam Ly muốn nghe anh nói, tất cả không phải sự thật, đều là lừa em thôi.
Chỉ cần như vây, trái tim đầy bất an và đau khổ của cô sẽ được xoa dịu.
Thế nhưng giờ phút này, Nam Ly không thể quay đầu được nữa, cô kiên định tiến về phía trước. Dùng tay, đẩy cửa.
Không có bất kì sự ngăn cản nào, hai cánh cửa mở lớn, phô bày nội thất bên trong và tấm bài vị được đặt ngay chính giữa căn phòng trông có phần quỷ dị.
Nam Ly gần như suy sụp, cô chống đỡ thân mình để không ngã xuống nhưng vẫn không ngăn cản được cơn rét lạnh đang chạy dọc toàn thân.
“Chị xem, tôi đâu có nói dối.”
Không gian đặc quánh lại, Nam Ly nghe thấy tiếng bản thân đang khó khăn thở dốc và trái tim đang rít gào vì đau đớn. Mọi âm thanh xung quanh đều như bị cướp mất, thậm chí đến giọng nói của mình, Nam Ly cũng cảm thấy vô cùng xa lạ.
- Tôi Mạn…thật sự là do anh gi/ết sao?
Đáp lại cô là sự im lặng ngột ngạt. Cho đến khi tiếng dày da tiến gần về phía cô, Nam Ly nghe thấy lời đáp ngắn ngủi, bình thản, lại như thể một tiếng thở dài.
- Đúng vậy, là tôi.
Nam Ly siết chặt tay, cổ họng nghẹn lại. Nhưng cô vẫn ngoan cố muốn hỏi ra đáp án cuối cùng. Nam Ly thấy giọng mình lạc đi, lạnh lùng hơn bao giờ hết, cứ như thể không phải phát ra từ cổ họng cô.
- Vậy ba mẹ của tôi…
- Nam Ly..
- Trả lời tôi.
Lúc này, cả lí trí và thần kinh của cô đều đang run lên dữ dội, một mặt Nam Ly muốn Thẩm Mặc lắc đầu phủ nhận một mặt, cô lại dường như đã nhìn thấy trước đáp án.
Những kí ức đã ngủ quên giờ giống như hạt giống được reo trồng, đến thời điểm thức tỉnh liền ùn ùn kéo về, đâm vào tâm trí cô đau đớn. Nam Ly bắt buộc bản thân mình phải đứng vững, cô nhìn thấy Thẩm Mặc giờ đây giống như biến thành người khác.
“Đoàng! Đoàng!”
Tiếng sấm rạch ngang bầu trời, đôi môi Thẩm Mặc khép mở, giống như đã thật sự vô lực, nói ra những lời không thể vãn hồi được nữa.
- Đúng vậy, là tôi, là tôi đã hại ch/ết ba mẹ của em.
–
Trong căn phòng đen đặc chỉ còn lại tiếng hít thở, không gian như bị cướp đi âm thanh, chỉ có rèm cửa bay phấp phới. Gió lốc lao vào phòng, cuốn chúng lên cao rồi ném lại vị trí ban đầu.
Haha!
Hahaha!
Tiếng cười nghẹn ứ nơi cổ họng bật thốt ra, cứa vào trái tim người khác. Nam Ly những tưởng rằng sau khi biết được sự thật, bản thân mình sẽ ngã xuống, nhưng hóa ra không phải.
Nắm tay cô run lên bần bật, những hình ảnh nhập nhoạng không rõ nét khiến đầu cô đau như búa bổ nhưng Nam Ly ép buộc bản thân mình phải thanh tỉnh.
- Thẩm Mặc, hóa ra anh vẫn luôn lừa tôi.
Nam Ly cười một tiếng thê lương. Cười đến mức trào nước mắt, trái tim đau đớn như bị người ta giằng xéo.
Cô thế mà đã quên đi mất ba mẹ của mình, quên đi bọn họ đã ch/ết thương tâm như thế nào.
Thậm chí còn sống vui vẻ suốt ngần ấy năm, nhận kẻ thù là chồng, chung sống với anh ta lâu như vậy.
- Ha ha!
Từng tiếng cười đứt quãng vang lên trong căn phòng vắng. Đôi mắt Nam Ly đỏ bừng, không thể ngăn được nỗi căm hận đang len lỏi vào trong xương tủy.
Cô đúng là một đứa con bất hiếu. Lâu như vậy mà cũng không nhận ra, lâu như thế mà cũng không phát hiện.
Nam Ly phát hiện ra cổ họng mình khản đặc, khi cô muốn lao ra ngoài chấm dứt trò nực cười này thì Thẩm Mặc đã ngăn cô lại.
- Em muốn đi đâu?
- Cút đi!
Nam Ly vung tay muốn đánh anh nhưng Thẩm Mặc đã nắm lấy tay cô, anh ôm lấy cô.
Nam Ly vùng vẫy muốn trốn thoát, cô điên cuồng giãy giụa, há miệng cắn lên đầu vai anh.
“Ưmm…”
Thẩm Mặc rên khẽ một tiếng nhưng vẫn không thả cô ra. Hai mắt Nam Ly ngập tràn nước mắt, khóe miệng cảm nhận được vị máu tanh nồng nhưng anh vẫn không buông ra.
Nam Ly nức nở từng tiếng như thể con thú nhỏ bị thương đã bị dồn tới đường cùng.
Tại sao lại đối xử với cô như thế?
Giờ đây, vòng tay ấm áp quen thuộc vẫn ôm chặt lấy cô nhưng đối với Nam Ly chẳng khác nào gai nhọn đâm vào tim. Nước mắt hòa lãn với máu tươi, Nam Ly túm lấy khoảng không muốn bắt lấy một điểm tựa nhưng lại chẳng bắt được thứ gì.
Trong vô thức cô như bản năng muốn tìm kiếm sự che chở của Thẩm Mặc, nhưng cái tên bật thốt lên đã bị chặn lại trong vô thức.
“Xin lỗi em!”
Nam Ly nghe thấy tiếng anh than thở bên tai mình, ngay sau đó, gáy cô đột nhiên đau nhói, trước mắt Nam Ly chỉ còn là một màn đêm bất tận.