- Cậu Mặc, chuyện này…

Thẩm Mặc bế Nam Ly về phòng ngủ. Cô gục lên vai anh, khuôn mặt đầy nước mắt, dường như trong giấc mơ vẫn gặp phải ác mộng, ngủ nhưng cũng không yên.

- Vậy hôn lễ ngày mai..?

- Vẫn tiến hành như bình thường.

Quản gia cúi đầu “vâng” một tiếng rồi lui ra ngoài.

Đám cưới của Thẩm Mặc là sự kiện gây chú ý nhất nhì thành phố, tay săn ảnh ai nấy đều muốn moi được chút tin tức nóng hổi nên sớm đã xếp hàng vây xung quanh biệt thự.

Nhưng bản thân Thẩm Mặc không muốn làm rình rang nên ban đầu chỉ tổ chức nho nhỏ tại tư gia, quan khách cũng là những người có quan hệ mật thiết với nhà họ Thẩm hoặc là khách mời quan trọng được mời tới.

Xung quanh biệt thự hôm nay được bảo vệ nghiêm ngặt hơn bình thường, vệ sĩ trong ngoài hai lớp khiến cho không tay săn ảnh nào tiếp cận được, mà ngay cả người bên trong nếu không được phép thì cũng khó lòng ra ngoài.

- Cậu Mặc, tất cả đều đã chuẩn bị xong hết rồi.

Quản gia lên tiếng thưa, Thẩm Mặc phủi áo vest, tiến về phía phòng ngủ của hai người.

Khi anh mở cửa, cảnh tượng đầu tiên là Nam Ly đang đi chân trần trên đất, mái tóc xõa tung, người giúp việc và trợ lý giúp cô mặc y phục đều bị Nam Ly đuổi ra ngoài.

Chỉ qua một đêm, cô dường như biến thành người khác, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Thẩm Mặc cũng là lạnh lùng và căm hận.

Thẩm Mặc bước về phía cô, nhìn thấy váy cưới đã chuẩn vị và hôn phục bị cắt nát thành từng mảnh nhỏ, giống như mảnh vụn rơi vãi dưới chân cô.

Anh nhớ rõ, chiếc váy cưới này là do chính Nam Ly tự chọn. Sau khi cầu hôn cô, Nam Ly ngoài mặt không nói gì nhưng trong lòng đã vô cùng kích động.

Cô tự chọn váy cưới cho mình, tự sắm sửa những thứ nho nhỏ trong nhà để khiến phòng ngủ này trở thành phòng tân hôn của riêng hai người.

“Thẩm Mặc! Em treo cái này ở đây nhé.”

“Cái bình hoa này xấu quá, cả bức tranh kia nữa, nhìn quá u tối chẳng đẹp tí nào.”

Cô chỉ huy người trong nhà dọn dẹp lại. Thẩm Mặc biết, trước kia Nam Ly luôn xem mình là người ở nhờ cho nên đối với mọi sắp xếp trong nhà, cô đều chưa từng ý kiến.

Thế nhưng sau ngày hôm nay, bọn họ sẽ chính thức trở thành vợ chồng, cho nên đối với từng thứ trong phòng, Nam Ly đều muốn tự tay chọn lựa, cân đo đong đếm mất mấy ngày trời.

“Thẩm Mặc, anh xem đôi cặp cá thêu này có đẹp không, người ta bảo treo trong phòng cưới sẽ may mắn lắm đấy.”

Thẩm Mặc nhìn hình thêu con cá đã nát vụn, anh cúi đầu, nhặt lên.

Từng thứ từng thứ được treo lên giờ đã bị cô tàn nhẫn ném xuống đất, giống như nhân duyên của bọn họ lúc này.

- Thả tôi ra.

Thẩm Mặc nghe thấy giọng nói lạnh lùng của cô vang lên từ trên đỉnh đầu.

- Em không thể đi được.

- Anh có quyền gì mà nhốt tôi lại đây?

Nam Ly chất vấn anh, ánh mắt lạnh lùng còn lời nói thì cay độc.

- Thẩm Mặc, có vẻ từ trước đến nay anh vẫn luôn xem tôi là con ngu, nhìn tôi ngây ngốc bước vào tròng của anh mà không hay không biết gì.

Nam Ly nhớ lại từng sự kiện lúc trước, dường như càng cảm thấy tuyệt vọng. Cô hận bản thân mình vô tri vô giác lâu như vậy, ở bên cạnh anh mà chẳng hề có chút nghi ngờ gì.

Một người cao quý như anh tại sao tự nhiên lại để mắt tới cô? Mơ mơ hồ hồ bước vào cuộc hôn nhân không thể nực cười hơn.

Hóa ra, vốn dĩ không có chuyện gì trên đời này là ngẫu nhiên. Đều là nghiệt duyên sắp đặt, mà chỉ có mình cô ngu ngốc không hề mảy may nghi ngờ.

- Em đừng kích động.

- Thẩm Mặc! Anh đã gi/ết cả nhà tôi rồi, anh còn không cho tôi kích động. Anh còn muốn tôi phải tươi cười với anh, ngu ngốc bước vào lễ đường làm đám cưới với anh hay sao?

Mỗi lời chất vấn, Nam Ly lại tiến về phía anh.

- Thẩm Mặc, nếu hôm nay anh không thả tôi đi, vậy ngày sau, tôi nhất định sẽ gi/ết chết anh.

- Không có sự cho phép của tôi, cho dù cánh cửa này em cũng đừng mong bước ra ngoài.

Thẩm Mặc lạnh lùng, hai người đứng trong căn phòng hôn lễ vốn dĩ phải tràn đầy hỉ khí, nhưng giờ đây chỉ còn lại mảnh vụn quá khứ, không ai chịu lùi bước.

Nam Ly lui về phía cửa sổ đang mở, dường như nhận ra cô định làm gì Thẩm Mặc trong vô thức muốn tiến về phía cô bắt Nam Ly lại. Đây là tầng ba, nếu ngã xuống không chết thì cũng què.

- Nam Ly!

“Choang!”

Bình sứ bên cạnh bị Nam Ly đẩy ngã trên nền đất. Ngay giây phút cô muốn ngã xuống dưới, Thẩm Mặc đã nhanh tay túm được cô, thế nhưng ngay giây phút đó, ánh mắt Nam Ly chợt thay đổi.

Đến khi Thẩm Mặc nhận ra mình bị lừa thì đã muộn rồi, Nam Ly chẳng hề có ý định nhảy lầu, cô chỉ là muốn lừa anh đến bên cạnh mình.

Cô túm lấy mảnh vụn từ chiếc bình cổ, đặt lên cổ anh. Mảnh sứ sắc bén nhanh chóng ấn lên da thịt, khoảng cách hai người vô cùng gần gũi, Nam Ly nhanh chóng nhìn thấy chất lỏng đỏ thẫm chảy ra từ đuôi mảnh sứ.

Hô hấp Thẩm Mặc thoáng ngừng lại, lần đầu tiên, anh nghe thấy giọng nói chẳng chút độ ấm của cô.

- Thẩm Mặc, tôi đã bảo là tôi sẽ giết anh rồi, anh không tin sao?

Phía bên dưới là một trận huyên náo, quan khách đều đã đế đủ, vẫn đang chờ đến giờ lành làm đám cưới.

Người giúp việc và quản gia đều bị chặn lại ở bên ngoài. Mà lúc này, mảnh sứ trên cổ như nhắc nhở mối quan hệ của hai người đã đến bước nào.

Thẩm Mặc dường như chẳng để ý đến việc nơi yếu hại của mình bị uy hiếp, anh chỉ giang tay muốn đỡ lấy cô nhưng Nam Ly đã mau chóng tránh đi.

Mưới tươi chảy dọc cần cổ, nhanh chóng thấm lên cổ áo sơ mi trắng tinh, nhuộm lên đóa hoa cưới trước ngực áo. Nam Ly nhìn anh, hơi ngây ra, ngay phút đó, Thẩm Mặc đã nắm được tay cô mà bẻ lại.

Nam Ly sức lực không bằng anh, chỉ trong phút chốc đã bị Thẩm Mặc khống chế, cô vùng vẫy, mảnh sứ cứa vào tay khiến Nam Ly nhanh chóng bị thương.

Tiếng động trong phòng khiến cho người bên ngoài cũng sốt ruột, muốn đẩy cửa tiến vào nhưng lại nhớ đến lời căn dặn của Thẩm Mặc trước đó.

“Có chuyện gì cũng không được vào trong.”

- Thả tôi ra.

Nam Ly tuyệt vọng giãy giụa, cô muốn tránh ra nhưng đã bị anh khống chế. Nam Ly vung tay, mảnh sứ cứa qua mặt anh tạo nên một vết xước.

Thẩm Mặc không muốn tay cô bị thương, gắng sức tách năm ngón tay của Nam Ly ra rồi ném mảnh sứ ra ngoài.

- Nam Ly! Đừng như vậy!

Anh ôm lấy cô, muốn giữ cô trong vòng tay nhưng với Nam Ly giờ này còn hơn cả tra tấn.

Đồ đạc trong phòng bị xô đổ, tấm ảnh cưới mới chụp cũng ngã xuống, khung ảnh tan vỡ.

Thẩm Mặc theo bản năng ôm lấy cô, sợ mảnh vỡ bắn vào người Nam Ly.

- Đừng như vậy!

Anh vô thức lặp đi lặp lại một câu nói. Lần đầu tiên trong cuộc đời Thẩm Mặc cảm nhận được bất lực là như thế nào.

Lần đầu tiên muốn níu giữ một thứ, nhưng lại phát hiện nó trôi ra khỏi bàn tay, không cách nào níu kéo được.

Anh ôm lấy cô, cảm thấy thân thể trong tay ngừng giãy giụa. Cho đến khi anh nhìn lại, chỉ thấy ánh mắt Nam Ly đã chẳng còn giống như trước kia.

Cô nhìn anh, lạnh lùng nói ra lời nguyền rủa như cơn ác mộng mà Thẩm Mặc vẫn luôn sợ hãi.

- Thẩm Mặc, tôi hận anh.