Đám cưới bị hoãn lại vô thời hạn. Quan khách chỉ nhận được thông tin mơ hồ mà ra về, đám săn tin cũng chẳng moi móc được thêm chút tin tức nào.

Thế nhưng từ ngày hôm đó, biệt thự nhà họ Thẩm dường như lại có thêm mấy tầng canh gác, trong ngoài nghiêm ngặt đến mức một con ruồi cũng chẳng bay lọt.

“Phu nhân vẫn không chịu ăn cơm.”

“Cứ như vậy, phu nhân sẽ không chịu nổi.”

Tiếng thì thầm trong nhà, tiếng thở dài. Từ sau lễ cưới, Thẩm gia giống như bao trùm bầu không khí tang thương, chẳng hề có chút vui vẻ nào sau hôn lễ.

Trên dưới không dám hỏi nhiều, ai nấy đều chỉ chú tâm làm tốt việc của mình.

Căn phòng ngủ trên tầng ba vẫn luôn khóa chặt, ngay cả cửa sổ cũng nhanh chóng được khóa lại, chẳng khác nào nhà tù giam giữ người bên trong.

Từng lượt cơm canh được đưa vào nhưng đều không có động tĩnh.

Giúp việc chỉ có thể nhìn nhau, nén từng tiếng thở dài.

Cho đến ngày thứ ba, trong phòng phát ra một tiếng vang lên, khi giúp việc đẩy cửa vào liền nhìn thấy cảnh tượng khiến bà hoảng sợ.

“Phu nhân! Phu nhân!”

“Người đâu mau tới đây, phu nhân ngất xỉu rồi!”

“Suy kiệt cộng với tinh thần không ổn định, tôi đã tiêm cho cô ấy một mũi an thần rồi, sẽ mau chóng tỉnh lại thôi.”

“Cảm ơn bác sĩ Hứa! Để tôi dẫn bác sĩ Hứa xuống.”

Quản gia nhanh chóng tiến lên tiễn Hứa Thần. Trước khi đi, Hứa Thần nhìn thấy Thẩm Mặc ngồi bên dường, muốn nói gì đó xong cuối cùng chỉ im lặng, xoay người rời khỏi biệt thự.

Trong phòng yên tĩnh, cổ tay Nam Ly vẫn cắm dây truyền nước, khuôn mặt mệt mỏi và nhợt nhạt, hai mắt nhắm nghiền.

Tia nắng đầu tiên của ngày mới rọi vào mắt khiến Nam Ly choàng tỉnh, đầu cô vẫn còn hơi sốt, tầm mắt cũng mơ hồ.

Nam Ly nghe thấy tiếng đĩa sứ lạch cạch ở bên tai, sau đó lại nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Thẩm Mặc.

- Ăn đi.

Muỗng cháo dừng trước mặt hai người, Nam Ly không để tâm, cố ý quay mặt đi. Thẩm Mặc dường như không từ bỏ, anh biết hôm nay cho dù như thế nào cũng phải ép cô ăn.

- Nam Ly, em cho rằng em làm như thế thì tôi sẽ thả em đi sao?

Nam Ly chẳng hề phản ứng, giờ đây cô như con búp bê trưng bày trong tủ kính, không buồn không vui, không nói chuyện không khóc lóc.

Thẩm Mặc siết chặt tay, tiến tới hôn lấy cô, muốn đẩy thức ăn vào miệng Nam Ly.

Thân thể dưới tay nhanh chóng kích động, muốn đẩy anh ra. Khóe môi bị cắn đến bật máu, cô lùi về sau, căm hận mà nhìn anh.

Thẩm Mặc cười khổ, cho dù là hận hay là yêu, chỉ cần hiện tại cô chịu để ý đến anh là được rồi.

Thẩm Mặc đè cô xuống giường, đồng tử Nam Ly co lại, theo bản năng giãy giụa.

- Anh muốn làm cái gì?

- Tôi muốn làm cái gì? Em nhìn mà không biết sao?

- Anh…

Vẻ mặt Nam Ly dường như không thể tin nổi vào, cô vặn vẹo người muốn trốn thoát khỏi cánh tay anh nhưng hai tay Thẩm Mặc như gọng kìm.

Anh cúi xuống hôn lên cổ cô.

- Dừng lại ngay.

Cô hét lên trong tuyệt vọng, Thẩm Mặc nhìn cô, nói ra những lời tuyệt tình.

- Nếu em đã muốn ch/ết, vậy còn quan tâm tôi làm gì với em nữa.

Vừa nói lại vừa tiếp tục hôn lên xương quai xanh, mặc kệ cô phản kháng dữ dội.

Chỉ cần cô có ý muốn sống tiếp, cho dù cô có căm hận anh hơn nữa, Thẩm Mặc cũng chấp nhận.

- Thẩm Mặc! Anh cút đi.

Áo ngoài của cô nhanh chóng bị thoát ra, hơi lạnh thấm lên đầu vai khiến Nam Ly rùng mình, hai mắt Nam Ly ngập nước mắt.

Những kí ức đau khổ và quá khứ cứ liên tục ùa về. Một bên là người yêu thương cô nhất, một bên lại là hung thủ sát hại cả gia đình cô.

- Nam Ly!

Cánh tay của anh đặt lên eo cô, Nam Ly theo bản năng co chân lại, nhưng Thẩm Mặc đã mạnh mẽ lột y phục của cô.

- Cút đi! Đừng chạm vào tôi.

Nam Ly khóc nấc lên, nhớ đến kí ức trước đó từng bị Thiệu Quần chạm vào. Trong đầu cô vô cùng hỗn loạn, không phân biệt được trước mắt là mơ.

Anh không thể làm như thế với cô.

Anh không thể làm như thế.

Nhận thấy cơ thể cô run rẩy dữ dội, ngay cả ánh mắt cũng tan rã, lúc này Thẩm Mặc mới hơi kinh hoảng, động tác trên tay cũng ngừng lại.

Anh ôm lấy cô, ngay khi anh chạm vào, Nam Ly đã khóc òa lên, cô ôm lấy anh.

Giống như đứa trẻ trong một đêm mất hết điểm tựa, lạc trương sương mù chỉ có thể bắt láy những ảo ảnh trong lòng. Cô vươn tay muốn bắt lấy thứ gì đó trước mắt, nói ra những lời lẩm bẩm lặp đi lặp lại.

- Cứu em với! Cứu em với Thẩm Mặc.

Trái tim Thẩm Mặc cũng bị đâm đến đau đớn, chỉ có thể ôm lấy cơ thể người trong lòng, như muốn khảm cô vào trong da thịt.

- Tôi xin lỗi! Nam Ly! Tôi xin lỗi!

- Cô ấy có dấu hiệu bị trầm cảm nhẹ, nếu còn tiếp tục nhốt lại như vậy cũng không phải là cách, cậu thật sự muốn cô ấy phát điên hay sao?

Với tư cách là một bác sĩ, Hứa Thần không thể trơ mắt nhìn hai bọn họ duy trì cái tình trạng này. Thẩm Mặc trầm ngâm, không nói gì.

- Để cô ấy đi đi.

Hứa Thần vỗ lên vai Thẩm Mặc, thở dài một tiếng.

Khi Thẩm Mặc trở về phòng, Nam Ly vẫn ngồi ngơ ngẩn bên cửa sổ. Một chút ánh sáng ít ỏi chiếu lên gương mặt tiều tụy của cô.

Dưới sự tra tấn về tinh thần và kháng cự ăn uống, Nam Ly đã gầy đi trông thấy. Thậm chí Thẩm Mặc có ảo giác cô giống như một linh hồn, chỉ cần thổi nhẹ là sẽ bay khỏi nơi này.

Cô không còn phản ứng với bất cứ thứ gì, bao gồm cả Thẩm Mặc.

Anh nắm lấy bàn tay gầy guộc của cô, cảm nhận mạch đập yếu ớt dưới làn da gần như trong suốt.

- Tôi phải làm thế nào với em đây?

Đáp lại anh là sự im lặng đến ngột ngạt bao trùm căn phòng.

Những ngày sau đó, biệt thự vẫn được quây kín hàng rào vệ sĩ, ngay cả một con ruồi cũng khó bay lọt. Mọi tâm trí của người nhà họ Thẩm đều đặt lên người Nam Ly.

Cũng có những người giống như Hứa Thần, khuyên anh nên từ bỏ.

Nhưng Thẩm Mặc phát hiện ra mình không thể làm được.

Chiều hôm đó, trong căn phòng vắng lặng vang lên tiếng xe đẩy, suốt nửa tháng này cứ đến đúng giờ người trong nhà sẽ luân phiên mang cơm đến cho Nam Ly.

Cô vẫn như cũ không hề phản ứng, tiếng cánh cửa mở ra rồi khép lại.

Thế nhưng trái với mọi lần, không phải là tiếng người giúp việc đưa cơm cho cô. Nam Ly nghe thấy giọng nói không giấu nổi vui mừng của Tôn Triết.

- Chị Nam Ly, sao lại đến nông nỗi này chứ?

Nam Ly như bừng tỉnh, cô nhìn thấy người mới đến, nhất thời ngây ra. Tôn Triết trút bỏ lớp vỏ ngụy trang, lập tức lao đến ôm lấy cô mà nước mắt ngắn nước mắt dài.

- Sao cậu vào được đây?

Nam Ly ngây người, ngay sau đó, cô đã có được đáp án cho riêng mình. Người phía sau Tôn Triết, Thẩm Chương tươi cười nhìn cô.

- Chị dâu nhỏ, bọn em đến cứu chị đây.