Năm giờ chiều, bầu trời từ cao ốc nhìn ra vẫn đang nắng chợt âm u dị thường. Chiếc điện thoại trong tay Thẩm Mặc cứ tắt rồi lại mở, dường như phản ánh tâm trạng không tập trung của chủ nhân nó.

Dấu đỏ hiện nhấp nháy trên màn hình, báo hiệu vị trí của người bị theo dõi vẫn luôn bất động không di chuyển.

Thế nhưng chẳng hiểu sao tâm trạng Thẩm Mặc vẫn vô cớ mà nổi lên bất an.

Anh ấn điện thoại, liên hệ với người trong nhà.

“Nam Ly cô ấy sao rồi?”

Đầu dây bên kia nhanh chóng vang lên lời đáp.

“Phu nhân từ sáng sớm vẫn luôn ở trong phòng.”

Nhận được câu trả lời như vậy nhưng Thẩm Mặc vẫn chẳng hề vui vẻ. Anh liếc nhìn lên đồng hồ, chỉ mấy phút nữa là đến giờ tan tầm, Thẩm Mặc giao lại công việc cho thư ký rồi tự mình lái xe về trước.

Tín hiệu đỏ vẫn nhấp nháy một chỗ, nhưng Thẩm Mặc có dự cảm không lành. Anh đạp ga phóng như bay về biệt thự.

Điện thoại được kết nối với biệt thự một lần nữa, Thẩm Mặc lạnh giọng.

“Lên phòng kiểm tra đi, tôi muốn chắc chắn cô ấy có ở trong phòng hay không?”

Lúc này, giọng người trong nhà không còn bình tĩnh như trước nữa, bối rối thưa.

“Cậu Mặc…phu nhân…đã không thấy phu nhân đâu nữa.”

Thẩm Mặc đập lên vô lăng, gân xanh trên trán nổi lên, nhanh chóng ngắt điện thoại rồi gọi cho một số liên hệ khác.

Chiếc xe lao vút đi trên đường, giọng Thẩm Mặc bình tĩnh nhưng lại chẳng có chút độ ấm.

- Tìm người cho tôi, tìm tất cả người kiểm tra hệ thống giám sát, đưa hết thông tin ra vào biệt thự vào điện thoại của tôi. Bây giờ, ngay lập tức.

Đầu dây bên kia nhận được lệnh, đội an ninh nhanh chóng truy cứu thông tin từ camera biệt thự và toàn bộ dữ liệu hành trình từ Thẩm gia đến ngoại ô.

Rất nhanh điện thoại của Thẩm Mặc đã nhận được dữ liệu gửi tới.

“Đó là một chiếc xe thuê, có hai người đàn ông đã đưa phu nhân đi. Một người trong đó rất giống với cậu ba.”

Ảnh chụp biển số xe mau chóng được gửi qua, Thẩm Mặc nhíu mày, đánh lái đuổi theo lộ trình của chiếc xe kia.

Mà lúc này, Tôn Triết cùng với Nam Ly và Thẩm Chương đã rời khỏi lộ trình quen thuộc, hướng dần về phía ngoại ô. Chiếc xe lao vút đi trong màn đêm, Tôn Triết vô thức hỏi.

“Tốc độ này…tốc độ này không sao chứ? Chắc anh ta sẽ không phát hiện ra sớm như vậy đâu đúng không?”

Để lừa toàn bộ người nhà họ Thẩm dẫn Nam Ly ra ngoài, Thẩm Chương và Tôn Triết đã cải trang thành người giúp việc.

Thẩm Chương hiểu rõ Thẩm gia hơn ai hết, cho nên dưới sự giúp sức của cậu ta, ba người mới có thể thuận lợi rời khỏi nhà họ Thẩm mà không tạo nên động tĩnh gì.

Thẩm Chương tách điện thoại của Nam Ly ra, đặt vật gì đó lên bàn còn điện thoại thì bị phá vỡ. Nam Ly nhìn một màn này nhưng cũng chẳng có phản ứng gì.

Ba người nhanh chóng lên chiếc xe mà Tôn Triết thuê rồi rời khỏi biệt thự.

Lúc này, Thẩm Chương đang nhàn nhã ngồi ở ghế sau, nói.

- Đừng coi thường khả năng của nhà họ Thẩm như vậy chứ?

Giống như chứng thực lời cậu ta, đèn xe bên ngoài chiếu vào mắt Tôn Triết, câu ta hơi nhíu mày, tay lái lệch đi. Chiếc xe phía sau liên tục tuýt còi, mà khi Nam Ly ngoảnh lại, cô nhìn thấy người trong xe không ai khác là Thẩm Mặc.

Tôn Triết dường như cũng nhận ra chiếc xe đuổi theo phía sau là ai, mặt cậu ta dường như không tin nổi, kinh hãi mà kêu lên.

- Không phải chứ? Anh ta là ma quỷ sao?

Chiếc xe phía sau vẫn tiếp tục phóng lên với vận tốc không tưởng, Tôn Triết kinh hãi, nghe thấy Thẩm Chương chỉ huy tiếp tục tiến về phía trước.

Cung đường này sát cạnh bờ biển, đã rời khỏi khu dân cư nên trên đường hầu như không có mấy xe qua lại, chỉ có bóng hai chiếc xe đang bám đuổi sát nút trên dường.

Với tốc độ này, chẳng mấy chốc mà bọn họ sẽ bị Thẩm Mặc bắt lại.

Tôn Triết vốn sợ hãi danh tiếng của Thẩm Mặc từ sớm, lúc này tâm lý bị ảnh hưởng không ít, cả người đều bắt đầu căng thẳng.

- Cậu ba Chương, cậu nói xem chúng ta phải làm như thế nào bây giờ?

Thẩm Chương chẳng có chút gì lo lắng, thản nhiên nói.

- Sợ anh trai tôi bắt được sẽ làm thịt cậu sao?

Lời Thẩm Chương nói ra dù là bông đùa, nhưng Tôn Triết biết Thẩm Mặc có khả năng làm như vậy. Với thế lực của anh, khiến một kẻ chẳng có chút quyền thế nào như cậu im miệng chẳng khác nào đè bẹp một con kiến.

- Đừng sợ, tôi có chuẩn bị hết rồi.

Nghe được lời an ủi của Thẩm Chương, Tôn Triết mới cảm thấy vững dạ hơn. Hai chiếc xe vẫn bám đuổi sát nút, qua tấm kính, Nam Ly nhìn thấy gương mặt của Thẩm Mặc.

Cô vô thức nhớ về vụ tai nạn năm xưa, những thứ tưởng chừng như đã ngủ quên trong kí ức của cô lại một lần nữa sống dậy.

Đúng lúc này, từ phía xa có một chiếc xe lao đến, Tôn Triết kinh hoảng, theo bản năng bẻ quặt tay lái. Chiếc xe ngay lập tức rẽ về bên phải, suýt nữa thì va phải rào chắn.

Chiếc xe nghiêng lệch khiến cho Tôn Triết cũng hoảng hồn, cậu ta vội vã hỏi han người phía sau.

- Chị Nam Ly, chị không sao chứ?

- Tôi không sao.

- Xem kìa, không phải tôi bảo đã có chuẩn bị rồi hay sao?

Tôn Triết lúc này chỉ muốn chửi ầm lên, chuẩn bị của anh ta chính là tìm chiếc xe khác đến ngáng đường hay sao? Nếu không phải Tôn Triết phản ứng nhanh, không chừng bây giờ đã có tai nạn trên đường rồi.

Chiếc xe kia đột ngột xuất hiện, Tôn Triết ở phía trước có thể tránh được nhưng Thẩm Mặc ở phía sau lại không, anh lập tức rơi vào thế bị động. Chỉ cần Thẩm Mặc dừng xe để tránh chiếc xe đột ngột lao ra kia, nhất định sẽ đủ thời gian cho bọn họ chạy thoát.

Tôn Triết muốn chửi thề nhưng cũng đành nuốt lại.

Thế nhưng khi nhìn qua gương chiếu hậu, Tôn Triết không khỏi kinh ngạc.

- Anh ta…anh ta điên rồi sao?

Ngay khi chiếc xe kia bất ngờ lao ra, Thẩm Mặc vốn dĩ phải dừng xe hoặc đánh lái lại chẳng hề có phản ứng, dường như chỉ bị bất ngờ trong chốc lát rồi lại nhanh chóng nhấn ga, chiếc xe như thể con báo đen lao đi trong màn đêm.

Ngay khi gần va chạm với chiếc xe kia, Thẩm Mặc mới đánh lái, đuôi xe va chạm với chiếc xe ngược chiều tạo ra âm thanh ma sát, nhưng chiếc xe đã nhanh chóng ổn định lại, vẫn tiếp tục bám đuổi không ngừng.

Tôn Triết nhìn thấy một màn này mà khiếp vía, thiếu điều muốn quỳ xuống.

Thế nhưng còn chưa kịp để cậu ta phản ứng, một chiếc xe khác lại từ phía bên hông lao tới. Mà lúc này, Thẩm Mặc cũng hoàn toàn không thể lường trước được tình huống.

Anh vô thức theo bản năng đánh lái nhưng cũng không kịp nữa rồi. Thẩm Mặc giảm ga, khoảng cách chỉ còn vài chục mét, vụ va chạm là không thể tránh khỏi.

Tôn Triết chỉ nhìn thấy qua gương chiếu hậu, động tác đánh lái của anh vô cùng hoàn mỹ, chiếc xe lao về phía rào chắn, sau đó bị chặn lại.

Rầm!

Tiếng vang của vụ va chạm khiến cho Tôn Triết cũng cảm thấy run sợ, chiếc xe của Thẩm Mặc lao vào rào chắn, đã hoàn toàn dừng lại.

- Dừng lại đi!

Tôn Triết nghe thấy tiếng Thẩm Chương ra lệnh, cậu ta dường như bị một loạt sự kiện dọa sợ, vô thức mà nghe theo lời Thẩm Chương.

Lúc này, hai chiếc xe hoàn thành xong nhiệm vụ đã lao đi mất dạng, chẳng để lại chút dấu vết.

Chiếc xe màu đen sừng sững bên vệ đường, đèn xe liên tục tắt mở, khói bụi bốc lên từ đuôi xe.

Nam Ly vô thức mà đưa mắt lại nhìn, thấy Thẩm Mặc vẫn đang nắm chặt vô lăng. Anh nhìn về phía cô, bốn mắt chạm nhau, một vệt máu từ trên trán chảy xuống, rơi vào mắt khiến tầm mắt của anh chợt trở nên mờ nhòe.

Thẩm Mặc theo bản năng nhấn ga, phát hiện ra chiếc xe đã không thể khởi động nữa. Anh đưa tay, khó khăn cởi dây an toàn, muốn tiến về phía trước đuổi theo người kia.

- Đừng đi!

Từ khóe môi của Thẩm Mặc, Nam Ly nhìn thấy anh không ngừng kêu gọi cô quay trở lại. Thế nhưng Nam Ly chỉ nhắm mắt, cô quay đầu, không nhìn anh thêm một phút nào nữa.

- Đi thôi!

Nghe tiếng Nam Ly, Tôn Triết mơ mơ màng màng khởi động xe. Thẩm Mặc phía sau thấy vậy thì vội vã đẩy cửa xe, chẳng quản vết thương trên người mà chạy về phía cô.

Nhưng chiếc xe đã lao vụt đi, nhanh chóng mất hút, đến cuối cùng ngay cả cái ngoái nhìn của Nam Ly anh cũng không bắt được.

Thẩm Mặc ngã xuống đất, bóng đêm vô tận như nuốt chửng lấy tất cả, giống như cái đêm hơn mười năm về trước.

Thẩm Mặc vươn tay về phía cô, thế nhưng phát hiện hình ảnh trong mơ đã biến thành Nam Ly. Cô chỉ lạnh lùng nhìn anh, quay gót bước về phía bóng tối không quay đầu.