Chiếc xe chở Nam Ly nhanh chóng mất hút trong màn đêm. Thẩm Chương đã giúp bọn họ chuẩn bị một căn nhà trống ở ngoại ô, đảm bảo có thể tránh khỏi cặp mắt của Thẩm Mặc.
- Ba ngày, đây là thời gian tối đa mà tôi có thể che chở cho chị.
Đây chỉ là khoảng thời gian lí tưởng, đương nhiên với thế lực của Thẩm Mặc, có lẽ không cần đến ba ngày đã tìm được nơi này.
Thẩm Ly gật đầu, nói cảm ơn cậu ta.
- Chị Nam Ly, chị không sao chứ?
Thấy vẻ mặt Nam Ly đầy mệt mỏi, Tôn Triết vội vã hỏi han cô.
- Tôi không sao.
- Chúc mừng chị được tự do nhé, chị dâu nhỏ.
Trước khi Thẩm Chương rời đi, Nam Ly vẫn không nhịn được mà hỏi ra thắc mắc trong lòng.
- Rốt cuộc vì sao cậu lại giúp tôi?
Thẩm Chương nhún vai, đáp.
- Bởi vì tôi sinh ra là người tốt bụng, không nỡ nhìn thấy chị bị lừa gạt cả đời nên giúp chị thôi.
Nói đoạn, cậu ta lại cười híp mắt.
- Còn nữa, báo cho chị một tin tốt, ba mẹ chị trong bệnh viện đã tỉnh lại rồi. À, phải sửa lại là ba mẹ Thẩm Mặc sắp xếp cho chị đã tỉnh rồi.
- Vậy nhé, tôi đi trước đây.
Thẩm Chương tiêu sái bước ra ngoài, bỏ lại Nam Ly và Tôn Triết. Nếu như là trước đây, nghe thấy tin tức ba mẹ tỉnh lại Nam Ly nhất định sẽ rất kích động, nhưng bây giờ, trong lòng cô chỉ cảm thấy hỗn loạn.
Tôn Triết dường như cũng nhận ra cô đang suy nghĩ cái gì, liền nói.
- Chuyện ba mẹ chị tỉnh lại Thẩm Mặc nhất định đã nắm được rồi, nếu chị quay về, e là…
Chỉ cần Nam Ly xuất hiện tại bệnh viện, anh nhất định sẽ bắt cô lại.
Hơn nữa, ba mẹ cô ngay từ ban đầu đã là người của Thẩm Mặc, khó để nói họ có phối hợp cùng với Thẩm Mặc lừa cô hay không.
Nghĩ như vậy, trái tim Nam Ly lại cảm thấy vô cùng đau đớn. Thật khó để chấp nhận mọi thứ của cô từ trước đến nay đều là giả, mái ấm là giả, người thân là giả, ngay cả tình yêu chớm nở cũng vội vã tan thành bọt sóng trong sớm chiều.
Thế nhưng dù biết là vậy, tình yêu thương mà “ba mẹ” dành cho cô hơn mười năm qua vẫn khiến Nam Ly không thể nao buông bỏ được.
Nam Ly thở dài.
- Cậu giúp tôi tìm cách thăm đò tin tức ở bệnh viện, ngày mai, tôi vẫn muốn đến nhìn họ một chuyến.
- Em biết rồi, chị cứ giao cho em.
–
Tại biệt thự, sắc mặt người trong nhà đều nặng nề. Đám vệ sĩ mau chóng tìm thấy Thẩm Mặc trên giao lộ, anh bị thương nên đã lam vào hôn mê. Vừa tỉnh dậy, Thẩm Mặc đã có xu hướng muốn ngồi dậy, bị Hứa Thần ấn lại giường.
- Cậu còn muốn động đậy, muốn cái tay này phế luôn hả?
Một tay Thẩm Mặc còn đang truyền nước, tay còn lại bị thương đã được quấn băng xử lý ổn thỏa.
- Cậu muốn đi đâu, Nam Ly cô ấy đã đi xa rồi, cậu có muốn bắt cũng không bắt được nữa.
Nhìn thấy vẻ mặt bất lực của Thẩm Mặc, Hứa Thần rốt cuộc cũng không nỡ nữa, nhẹ giọng khuyên bảo.
- Cho dù cậu có muốn đi tìm cô ấy, cũng phải chờ khi sức khỏe ổn hơn mới được.
Thẩm Mặc lắc đầu.
- Như vậy sẽ không kịp.
Anh biết nếu như không sớm tìm ra Nam Ly, cô nhất định sẽ bỏ đi, tới nơi mà Thẩm Mặc không thể tìm thấy, suốt đời suốt kiếp này cũng không gặp lại nữa. Hứa Thần nhìn vẻ mặt của anh thì chỉ thở dài.
- Cần gì phải khổ như vậy chứ?
Ngay từ đầu, bọn họ đã định trước sẽ có kết cục này. Với tư cách là bạn của Thẩm Mặc, Hứa Thần đã từng nhiều lần khuyên nhủ anh, nhưng Thẩm Mặc vẫn không nghe.
Thẩm Mặc bỏ ngoài tai lời Hứa Thần, như cũ gọi thư ký đến, phân phó.
- Huy động tất cả người, tìm cho tôi tung tích của cô ấy, không tìm được thì đừng về gặp tôi nữa.
- Cậu…
Hứa Thần tức muốn chết, chỉ muốn đánh cho Thẩm Mặc tỉnh ngộ.
- Tôi nói cho cậu biết, người hay cãi lời bác sĩ đều không có kết cục tốt đẹp đâu.
Đúng lúc này, cửa lớn phòng ngủ bị đẩy ra, sắc mặt quản gia có vẻ nghiêm trọng dường như muốn nói nhưng lại e ngại Thẩm Mặc còn đang nằm trên giường bệnh mà không dám nói.
- Có chuyện gì vậy?
- Cậu Mặc…chỗ bên báo chí, hình như xảy ra chút chuyện rồi.
Thẩm Mặc nhíu mày, ra hiệu cho quản gia mang tin tức đến, vì một tay bị thương nên Thẩm Mặc chỉ có thể dùng cánh tay vẫn đang truyền nước mà đọc tin tức. Ngay sau đó, lông mày Thẩm Mặc liền nhíu chặt lại.
Trên trang tin tức là hình ảnh trong biệt thự nhà họ Thẩm ngày hôm đó, Thẩm Mặc uy hiếp thị trưởng Vương yêu cầu ông giao người.
Bài viết này vừa lên đã thu hút rất nhiều lượt quan tâm, đa số đều chỉ trích Thẩm Mặc và Thẩm gia coi trời bằng vung, sử dụng quyền lực ngầm để uy hiếp người khác.
Đối với Thẩm gia, đây đương nhiên không phải chuyện tốt.
Mà ngay sau đó, rất nhiều tin tức bôi nhọ Thẩm Mặc cũng đồng loạt được tung ra. Anh biết, đây chỉ là khởi đầu mà thôi. Dường như có một thế lực phía sau muốn đẩy Thẩm Mặc lên đầu sóng ngọn gió, biến anh trở thành tâm điểm cho người ta chỉ trích.
Bê bối làn này khó mà dập tắt trong phút chốc, bởi vậy, quản gia mới không thể không thông báo lại cho Thẩm Mặc.
- Cái quỷ gì đây? Cậu chọc vào ai rồi à?
Hứa Thần nhìn thấy tin tức thì cũng kinh ngạc, nhưng Thẩm Mặc chỉ trầm ngâm, sau đó nhanh chóng ra lệnh cho người đi dập tin.
Trong bóng tối, giọng nói của anh có vẻ lạnh lùng hơn thường ngày.
- Tôi biết là ai làm.
–
Bên kia, Thẩm Chương nhìn những tin tức nhảy lên không khỏi cười vui vẻ. Những tin tức này dĩ nhiên chẳng thể ngay lập tức lật đổ Thẩm Mặc, nhưng nó sẽ là những cọng rơm đầu tiên.
Con cừu chở trên vai quá nhiều gánh nặng, sẽ có ngày trở nên mệt mỏi, sau rồi chỉ cần một cọng rơm nho nhỏ cũng đủ làm nó gục ngã.
Những thứ này, chỉ là bắt đầu thôi.
Cậu ta nhanh chóng gọi điện cho Nam Ly, nghe thấy đầu dây bên kia bắt máy.
- Chị Nam Ly, tôi có một chuyện rất thú vị muốn chia sẻ với chị.
- Không phải chị rất hận Thẩm Mặc sao? Tôi có thể giúp chị.
Giọng cậu ta đầy mê hoặc, khóe mắt lại nheo lại thành một đường cong đầy nguy hiểm.
Sau khi cúp máy, cậu ta dường như vẫn còn rất vui vẻ. Thẩm Chương nhìn lên di ảnh của Tô Mạn, mỉm cười.
- Tô Man, tôi rất nhanh sẽ giúp em trả thù.
Nhớ đến dáng vẻ tươi cười Tô Mạn trước đây, vẻ mặt của Thẩm Chương mới chợt trở nên dịu dàng.
Những thứ mà Thẩm Mặc có, cậu ta sẽ cướp sạch, để Thẩm Mặc nếm trải nỗi tuyệt vọng khi đó, vùng vẫy mà ch/ết đi.
- Thẩm Mặc, nhìn người mình yêu nhất phản bội mình là cảm giác thế nào đây?
- Đây là món quà đặc biệt tôi dành tặng riêng cho anh đấy.