- Tin tức trên báo là thật sao? Xin hãy cho chúng tôi biết. 

- Chúng tôi là người của đài BBC, Thẩm gia với tin tức vẫn chưa đưa ra câu trả lời chính thức, có phải người thừa kế Thẩm gia vẫn luôn trốn tránh hay không?

Bên ngoài biệt thự Thẩm gia, đám phóng viên đã bu đông bu đỏ, Thẩm Thác vưa bước ra khỏi xe cũng bị bọn họ quây lại, dí mic vào mặt, đèn chụp liên hồi. 

Vệ sĩ vội vàng tiến lên cản lại nhưng đám phóng viên giống như ruồi nhặng nhìn thấy miếng mồi béo bở, đuổi như thế nào cũng không đi. 

- Ngài Thẩm Thác, cho hỏi với sự việc này ngài có phát ngôn gì không?

- Chuyện này ảnh hưởng trực tiếp tới danh tiếng nhà họ Thẩm, xin hãy cho chúng tôi biết..

- Nghe nói từ ngày hôm qua Tổng giám đốc Thẩm đã nghỉ ở nhà với lí do dưỡng bệnh, là cậu ấy bệnh thật hay là đang trốn tránh đưa ra câu trả lời?

- Tránh ra, mau tránh ra. 

Thẩm Thác và đám vệ sĩ khó khăn lắm mới bước vào được trong tòa nhà. Bảo vệ được tăng cường nhanh chóng chặn phóng viên lại ngoài cửa. Thẩm Thác tức giận nói. 

- Cái thằng Thẩm Mặc đó, sớm đã nói rồi nhưng nó đâu có nghe. Giờ thì hay rồi, danh tiếng nhà họ Thẩm đều vì nó mà mất sạch. 

Anh ta vừa nói vừa ra hiệu cho thư ký xử lý ồn ào bên ngoài, tránh làm ảnh hưởng đến khách hàng. 

- Bây giờ cậu ta đang ở xó xỉnh nào rồi?

- Nghe nói cậu hai đổ bệnh, vẫn luôn dưỡng bệnh ở trong nhà không cho ai vào. 

- Xằng bậy!

Thẩm Thác chửi đổng một tiếng, gọi điện về nhà nhỏ nhưng không có ai nhấc máy. 

Sự việc ồn ào lần này ngay cả Thẩm lão gia cũng nhận được tin rồi, nếu còn không mau xử lý e sẽ ảnh hưởng đến cả cổ phiếu của công ty. 

Tin tức nhanh chóng lan tràn trên mạng, như một mồi lửa bén vào khu rừng, nhanh chóng lan ra khắp nơi mà không dễ dàng dập tắt. 

Mà lúc này, tại biệt thự cũng là bầu không khí ngưng trọng. Người giúp việc luôn phiên ra vào, vẻ mặt ai nấy đều căng thẳng. 

- Sao bác sĩ Hứa còn chưa tới?

Tin tức Thẩm Mặc giả bệnh trốn trong nhà đã nhanh chóng lan lên khắp mặt báo, thế nhưng không ai biết rằng, anh thực sự đổ bệnh. Sau vụ tai nạn ngày hôm đó, Thẩm Mặc không biết là bị nhiễm trùng hay sao mà cứ sốt mãi không giảm, lúc tỉnh lúc mê. 

Chỉ vừa mới xử lý được chút việc thì lại bất tỉnh, khiến cho người trong nhà lo sốt vó. 

Hứa Thần mấy ngày nay khổ không kể siết, cứ phải luân phiên chạy qua chạy lại, hôm nay chỉ mới về bệnh viện nhìn xem ba mẹ Nam Ly một chút, lại nhận được tin Thẩm Mặc sốt đến ngất xỉu, liền tất tả bỏ việc mà chạy về. 

Trên giường bệnh, hai mắt Thẩm Mặc nhắm nghiền, khuôn mặt trắng bệch giống như mỗi lần tái phát bệnh cũ. Mồ hôi lạnh khiến cho người trên giường càng tăng thêm vẻ yếu ớt. Trong miệng lại lảm nhẩm cái gì không rõ. 

Người giúp việc nhìn thấy đã không chịu nổi, khóe mắt rươm rướm nước mắt. 

- Nếu phu nhân…phu nhân ở đây thì tốt rồi. 

Mấy ngày này, cả biệt thự đều bao trùm không khí tang thương, không khác gì lần nhận tin tức Thẩm Mặc và Tô Mạn bị tai nạn trên núi tuyết vài năm về trước. 

Sự việc đó không chỉ cướp đi đôi chân của Thẩm Mặc, còn khiến anh tự nhốt mình trong phòng một thời gian không gặp ai. Mãi cho đến khi Thẩm Mặc đưa Nam Ly về biệt thự, dường như lúc đó anh mới bắt đầu giống một người sống. Có cảm xúc, cho dù vẫn là khuôn mặt lạnh lùng như cũ, nhưng dường như cũng không giống như trước kia nữa. 

- Phu nhân sẽ không trở về nữa thật sao?

Đáp lại lời người giúp việc đó chỉ là tiếng thở dài. Bởi vì đáp án không ai có thể trả lời được. 

Ở bệnh viện, Nam Ly cũng nhận được tin tức về bê bối của Thẩm gia mấy ngày nay. Nam Ly biết, những chuyện này đều là do Thẩm Chương nhúng tay vào. 

Hôm nay cô đội một chiếc mũ rộng che gần hết nửa khuôn mặt, mặc một bộ đồ ít gây chú ý nhất rồi đi theo lối thang bộ vào bệnh viện. Không ngoài dự kiến của hai người, phòng bệnh của ba mẹ cô đã có hai tầng vệ sĩ canh giữ, chỉ cần Nam Ly xuất hiện sẽ bị bọn họ tóm gọn, trói về Thẩm gia. 

Tôn Triết giúp cô làm nhiệm vụ cảnh giới, tranh thủ cho Nam Ly mấy phút ngắn ngủi để vào gặp mặt ba mẹ. 

- Ba! Mẹ!

Vừa nghe thấy giọng nói của cô, hai người trên giường bệnh đã vội vàng mở mắt. 

- Nam Ly!

Nam phu nhân không kìm nổi nước mắt mà khóc lớn, Nam Ly vội tiến tới ôm lấy mẹ, hai người mừng mừng tủi tủi mà ôm lấy nhau. 

- Để mẹ xem, sao con lại gầy thế này? Nam Ly số khổ của mẹ. 

Bà vừa khóc vừa xoa mặt cô, đau lòng nhìn thấy Nam Ly chỉ trong thời gian ngắn đã tiều tụy đi trông thấy. 

Thời gian này, Nam phu nhân bất tỉnh nhưng vẫn cảm nhận được có người luôn ở bên cạnh thì thầm trò chuyện với bà, nắm tay bà. Bà biết đó là Nam Ly nhưng lại không thể tỉnh lại được. 

- Nam Ly, khổ cho con rồi. 

Nam Ly lắc lắc đầu, tựa đầu vào vai mẹ cô như trong quá khứ. Cảm nhận hơi ấm và sự dịu dàng của bà, trái tim bất an và đau đớn dường như được chữa lành. 

Bên kia, ba của cô cũng kiềm chế xúc động, ông đã tỉnh được mấy ngày nhưng không thấy Nam Ly đâu cả, ba Nam Ly nhạy bén nhận ra chuyện bất thường. 

Lại cộng với đám vệ sĩ canh gác ở bên ngoài, cả hai người nhanh chóng biết đây là Thẩm Mặc đã ra tay. 

- Ba, mẹ, con chỉ có thể ở đây một chút thôi. 

- Nam Ly…

Nghe thấy cô nói như vây, hai người đều biết có lẽ trong thời gian bọn họ hôn mê, Nam Ly đã biết được bí mât về thân thế của mình. Mẹ Nam Ly cúi đầu, cảm giác tội lỗi xâm chiếm lấy bà. 

- Con…con đã biết rồi sao?

Nam Ly gật gật đầu, cô ngăn nước mắt, tươi cười nhìn bọn họ. 

- Con biết, nhưng mà con cũng biết một điều, ba mẹ yêu thương con là thật. Hai người mãi mãi là ba mẹ của con. 

Nam phu nhân nghe vậy, khóe mắt liền đỏ bừng, nước mắt lã chã rơi xuống. 

Năm đó, bọn họ vì một tai nạn mà mất đi đứa con gái duy nhất. Không lâu sau, có một người đàn ông tên đến làm giao dịch với họ. Người đàn ông đó đem đến một cô bé chín mười tuổi, cũng có người thân mất trong vụ va chạm. 

Ngay khi nhìn thấy cô, hai người đã xúc động như nhìn thấy lại đứa con đã mất của mình. 

Dưới sự bảo hộ của Nam gia, Nam Ly nhanh chóng quên đi quá khứ, bắt đầu thân phận mới mà chẳng chút mảy may nghi ngờ. 

Bọn họ tưởng rằng có thể giấu được bí mât này mãi, nhưng ai ngờ biến cố ập đến, mà đến khi tỉnh lại, Nam Ly của bọn họ vốn phải ngây thơ hồn nhiên dường như trong một đêm đã bị ép buộc phải trưởng thành. 

- Mẹ, mẹ đừng khóc nữa. 

- Xin lỗi con. Ba mẹ xin lỗi con. 

Nam Ly lau nước mắt cho bà, hai người ôm lấy nhau, bù đắp cho những ngày tháng li biệt dài đằng đẵng. Nhưng Nam Ly biết mình không thể ở đây được lâu, đám người kia sẽ mau chóng trở lại. 

- Mẹ, ba, con phải đi rồi. Nhưng con nhất định sẽ quay lại đón hai người. Ba mẹ nhất định phải chờ con. 

Bên ngoài, tiếng bước chân chạy rầm rập trên hành lang báo hiệu đám vệ sĩ kia đã thấy có gì bất thường mà quay lại. 

- Nam Ly…

Nam Ly lưu luyến nắm tay ba mẹ, sau đó vội vàng rời khỏi bệnh viện. 

Ngay khi bọn họ ập vào, cô đã thành công đi theo lối cửa phụ rồi đi thang bộ xuống dưới tầng một. Chiếc xe của Thẩm Chương đã chờ sẵn ở bên ngoài, Nam Ly lau nước mắt bước lên xe. 

- Chị Nam Ly, bọn họ cũng chỉ là bị anh trai tôi khống chế mà thôi. Nếu chị muốn đưa bọn họ đi, chỉ có cách khiến Thẩm Mặc biến mất, gia đình chị mới có thể đoàn tụ. 

Nam Ly thấy Thẩm Chương thảy vào tay mình một tập tài liệu. 

- Đây là cái gì?

- Đây là thứ có thể hạ gục Thẩm Mặc, có thể giúp chị trả thù, cũng có thể giúp chị…đoàn tụ cùng với ba mẹ mà không phải trốn chui chốn nhủi nữa. 

Thẩm Chương giống như tùy ý giao thứ này cho cô, nhưng Nam Ly biết, đây nhất định là tài liệu quan trọng có thể khiến Thẩm Mặc không gượng dậy nổi. 

Cô siết chặt tay, Thẩm Chương cũng không hề thúc giục, dường như chỉ đang trò chuyện vui vẻ một câu chuyện phiếm hàng ngày. 

Mãi lâu sau, cậu mới nghe thấy giọng nói kiên định của Nam Ly. 

- Vậy tôi phải làm thế nào?

Mục đích cuối cùng đã đạt được, Thẩm Chương như cũ tươi cười. 

- Chỉ cần sáng mai, chị mang tài liệu này đến cuộc họp cổ đông của Thẩm gia là được. 

- Được, tôi nhất định sẽ tới. 

- Chị Nam Ly, chị đúng là chị dâu tốt của tôi đấy. 

Cậu ta huýt sáo, nhanh chóng rời khỏi chiếc xe rồi đi về phía tòa nhà đối diện. Kế hoạch lần này, Thẩm Chương đã chuẩn bị nhiều năm, tất cả cũng chỉ là để đợi ngày này. 

Nhìn thấy Thẩm Mặc hoàn toàn gục ngã, mất hết tất cả. 

Nhìn thấy anh ta bị người yêu thương nhất đâm cho một đao mà không gượng dậy nổi. 

Tất cả những thứ này, đều là cái giá mà Thẩm Mặc phải trả.