Vụ bê bối của Thẩm Mặc khiến cho những người trong công ty cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được nữa. Rất nhiều phàn nàn được gửi đến phòng làm việc của Thẩm Mặc, yêu cầu cậu và nhà họ Thẩm đứng ra giải quyết.

- Cậu ta ngang ngược lâu như vậy rồi, vẫn luôn xem đám lão già chúng ta không vào mắt.

- Lần này Thẩm gia không giải quyết ổn thỏa, tôi nhất định sẽ không để yên đâu.

Ngay sau đó, bọn họ đã yêu cầu triệu tập cuộc họp đại hội đồng cổ đông. Với lí do là sự việc của Thẩm Mặc có ảnh hưởng lớn tới hình ảnh của công ty, nếu không khai trừ anh để xoa dịu công chúng, e rằng sẽ gây ra tổn thất không nhỏ tới tập đoàn.

Lần này, cho dù Thẩm lão gia có muốn bảo vệ cho Thẩm Mặc cũng không được.

Dưới sức ép như vậy, Thẩm Mặc cũng không thể nằm yên trên giường được nữa.

- Cái đám già khốn kiếp này, lúc chia lợi nhuận và cổ tức thì có mặt nhanh thế, vừa gặp chuyện liền phủi mông bỏ đi.

Hứa Thần nghe tin tức cũng hận đến nghiến răng, không khỏi chửi đổng một tiếng.

- Tuyệt đối không được để cho Thẩm Mặc ra ngoài, với cái sức khỏe của cậu ta bây giờ, nhất định sẽ không chịu nổi đâu.

- Cái gì không cho tôi ra ngoài?

Vừa dứt lời, giọng nói của Thẩm Mặc đã vang lên sau lưng khiến Hứa Thần giật nảy cả mình. Thẩm Mặc một tay bó bột, đang ngồi trên xe lăn được thư ký đẩy ra ngoài.

- Cậu định mang cái bộ dạng này tới công ty hay sao?

Thẩm Mặc rũ mắt, không đáp. Nhưng cuộc họp hôm nay anh nhất định phải tới, bởi vì anh biết hôm nay Nam Ly cũng có mặt ở đó.

Cho nên dù bất kì giá nào Thẩm Mặc cũng sẽ xuất hiện.

- Tổng giám đốc sao còn chưa tới? Cậu ta muốn giỡn mặt với chúng ta hay sao?

Trong cuộc họp, đã gần chín giờ rồi nhưng Thẩm Mặc còn chưa xuất hiện, một số cổ đông đã không nhịn được mà nóng nảy.

Trước đây, bọn họ bị Thẩm Mặc đàn áp lâu như vây, cho dù trên thực tế ăn được lợi nhuận không ít, nhưng trong lòng vẫn luôn hận Thẩm Mặc kiêu ngạo mắt cao hơn đầu.

Bộ dạng bọn họ trước kia xum xoe nịnh nọt bao nhiêu, thì hôm nay lại nóng nảy tức giận bấy nhiêu.

Ai cũng muốn nhìn xem kẻ ngạo mạn như anh rớt đài sẽ có biểu tình như thế nào. Chuyện vui như vây, đương nhiên ai nấy đều không muốn bỏ lỡ.

Với tư cách là một trong những thành viên của hội đồng quản trị, Thẩm Chương dĩ nhiên cũng có một ghế trong cuộc họp.

Lúc này, thư ký vẫn đang vất vả trấn an đám người đang náo loạn trong phòng.

- Rốt cuộc cậu ta có tới không đây?

- Thẩm Mặc xem chúng ta là bọn ngốc hay sao? Bê bối của cậu ta lại còn muốn mấy lão già này tự đứng ra xử lý à?

- Trịnh lão gia, ngài bớt nóng nảy.

- Con mẹ nó hôm nay Thẩm Mặc không xuất hiện vậy đừng trách chúng tôi vô tình.

Đúng lúc này, cửa lớn phòng họp được một lực mạnh đẩy vào từ bên ngoài. Ngay sau đó, tiếng xe lăn lộp cộp trên nền đá hoa cương, giọng nói lạnh lùng của Thẩm Mặc nhanh chóng khiến cho cả không gian trở nên im lặng.

- Vô tình như thế nào? Giám đốc Trịnh, tôi đang rửa mắt trông chờ đấy.

Ngay sau khi anh được đẩy vào, mọi âm thanh trong căn phòng đều dừng lại, giống như một cuộn băng bị lỗi, đồng loạt ngừng phát. Mấy chục cặp mắt đều đổ dồn về phía Thẩm Mặc.

Trịnh lão gia vốn đang nóng nảy lúc này như nghẹn ở họng, một lúc sau mới nói ra lời mỉa mai.

- Chúng tôi còn tưởng cậu muốn làm rùa rụt cổ, rúc đầu ở trong nhà mãi cơ đấy.

Thẩm Mặc đẩy xe lăn về phía trung tâm chiếc bàn tròn, nói.

- Chỉ là một chuyện cỏn con, không đến mức giám đốc Trịnh phải ở đây làm trò khó coi như vậy chứ?

Trịnh lão gia cực kỳ căm hận cái thái độ mắt cao hơn đầu này của Thẩm Mặc, ngay lập tức kích động nói.

- Cậu nói đây là chuyện cỏn con, Thẩm Mặc, cậu coi trời bằng vung, ở ngoài làm xằng làm bậy tôi không quản. Nhưng nếu đã ảnh hưởng đến công ty, đây đều là công sức của chúng tôi, cậu lấy tư cách gì mà nói đây là chuyện cỏn con.

Thẩm Mặc gõ gõ lên bàn, vẻ mặt lạnh lùng.

- Nói vậy giám đốc Trịnh muốn xử lý như thế nào?

- Chúng tôi thấy nghi ngờ về năng lực đạo đức của cậu, việc này còn gây ảnh hưởng rất lớn đến danh tiếng tập đoàn. Phương án tốt nhất hiện giờ, chính là cậu đứng ra công khai xin lỗi trước toàn thể báo chí, sau đó rúi lui khỏi cái ghế Tổng giám đốc này một thời gian, chờ cho sự việc lắng lại.

Giám đốc Trịnh vừa dứt lời, phía sau đã có nhiều người lên tiếng ủng hộ. Thẩm Mặc khoanh tay, quét mắt quanh căn phòng, ngay sau đó, tầm mắt anh dừng lại trước Nam Ly đang ngồi bên cạnh Thẩm Chương.

Vẻ mặt của Thẩm Mặc khẽ thay đổi. Mà biểu cảm rất nhỏ này của anh cũng bị Thẩm Chương bắt được. Cậu ta tươi cười.

- Nào nào, mọi người căng thẳng như vậy làm gì chứ? Chúng ta ngồi xuống trước có được hay không?

- Anh trai tôi vừa mới ốm dậy, mọi người hùng hùng hổ hổ như vậy, mấy chục người bắt nạt một mình anh ấy sao?

Giám đốc bộ phận phân bua.

- Cậu ba Chương, chúng tôi không phải đang cố ý làm khó, mọi người đều là vì lợi ích chung của tập đoàn mà thôi.

- Ha, lợi ích, lúc các người ngồi đây hưởng lợi từ cậu ấy, sao không thấy một ai nói gì?

Bên kia, Vương Lâm đã không nhịn được mà lên tiếng. Ông là một cổ đông lâu đời của Thẩm gia, trước là vì quen biết với ba của Thẩm Mặc cho nên mới đầu tư vào công ty.

Ông là người theo sát Thẩm Mặc từ những ngày đầu, biết cậu đã vực dậy công ty như thế nào, cũng biết đám người kia ngoài mặt thì tươi cười nhưng sau lưng thì ganh ghét với cậu bao nhiêu.

Cây đổ khỉ chạy, một đám người túm tụm vì lợi ích, thấy lợi thì ăn thấy họa liền lập tức bỏ chạy. Thái độ đó khiến cho Vương Lâm không thể nào nhìn nổi nữa.

Bọn họ liên tục dùng lời nói đôi co qua lại, mà lúc này, ánh mắt Thẩm Mặc vẫn đặt trên người Nam Ly, cái nhìn đó khiến cho cô cũng cảm nhận được. Nam Ly quay đầu, chạm mắt với Thẩm Mặc.

Trong bữa tiệc lần trước, Thẩm Mạc đã nói chuyện với ba mẹ anh về việc để Nam Ly nắm giữ cổ phần trong công ty.

Chẳng thề ngờ được, quyết định đó hôm nay lại là mũi dao đâm ngược lại anh.

- Nếu đã không thống nhất được, vậy chúng ta biểu quyết theo ý kiến của số đông. Về việc Thẩm Mặc có tiếp tục nắm giữ vị trí Tổng giám đốc điều hành hay không…

Trịnh lão gia vừa dứt lời, đã nghe thấy một tiếng cười lạnh.

- Cậu cười cái gì?

Thẩm Mặc nhìn lão, không nhanh không chậm nói.

- Giám đốc Trịnh, nếu ông nói như vậy, chắc hẳn đã tìm được người phù hợp thay thế vị trí của tôi đúng không?

Giám đốc Trịnh và những cổ đông khác ngấm ngầm nhìn nhau. Thực ra, ngoài lí do chướng mắt thái độ kiêu ngạo của Thẩm Mặc, bọn họ còn có lí do khác.

Từ sớm, đám người này đã câu kết với nhau trục lợi từ công ty, bòn rút được không ít lợi lộc. Thế nhưng Thẩm Mặc đã sớm cảm thấy không ổn, đã bí mật truy tra bọn họ.

Nếu như để Thẩm Mặc bắt được điểm yếu, đám cổ đông già này không chỉ mất ghế, còn có nguy cơ ăn cơm tù. Bởi vậy, bọn họ đương nhiên muốn tiên hậu thủ vị cường, đẩy anh xuống sau đó lại tìm một người thích hợp để đưa lên.

Nghe thấy Thẩm Mặc nói như vậy, giám đốc Trịnh liền đáp.

- Tôi cảm thấy tạm thời cậu vẫn cứ nên lui về sau một thời gian, còn chuyện tìm người thích hợp, đám lão già này mắt vẫn còn tinh tường, nhất định có thể giúp Thẩm thị tìm người gánh vác.

- Chỉ sợ là, các người gánh không nổi.

Thẩm Mặc đẩy xe lăn lùi về phía sau, trên màn hình nhanh chóng hiện lên tin tức báo cáo hoạt động kinh doanh trong ba năm trở lại đây.

- Trong ba năm, lợi nhuận tăng hơn ba trăm phần trăm. Nếu các vị có thể đảm đương được con số này, vậy tôi không ngại nhường lại cái ghế này.

Thẩm Mặc vừa dứt lời, cả căn phòng phút chốc lại im như thóc giống.

Tuy rằng thái độ của Thẩm Mặc khiến cho người ta hận đến tận xương tủy, nhưng không ai có thể phủ nhận năng lực của anh.

Hơn một nửa số cổ đông tại công ty được cổ tức hàng năm nuôi đến béo mẫm, bây giờ bảo bọn họ nhả ra e rằng ai nấy đều cảm thấy ngứa răng. Đã quen ăn sung mặc sướng, hưởng qua sơn hào hải vị, sao có thể dễ dàng chấp nhận quay về ăn gió nằm sương.

Lúc này, không ai dám lên tiếng nữa. Thẩm Mặc như cũ lạnh lùng nói.

- Nếu đã không đảm đương được, vậy chuyện tìm người thay thế, ai còn có ý kiến nữa?

Khí thế trong phòng nhanh chóng bị lời nói của Thẩm Mặc đàn áp. Đảo mắt quanh công ty này, đương nhiên không ai có khả năng áp chế được Thẩm Mặc. Vương Lâm nhìn thấy một màn như chó cúp đuôi này thì chỉ cười khẩy. Đúng lúc này, Nam Ly vẫn luôn im lặng theo dõi từ đầu tới giờ đột nhiên lên tiếng.

- Tôi có ý kiến.

Ngay khi cô vừa cất lời, đám người xung quanh đã đổ dồn ánh mắt về phía Nam Ly.

Giám đốc Trịnh đánh mắt về phía Thẩm Chương. Giọng nói của Nam Ly vang vọng khắp căn phòng.

- Trước hết, tôi cảm thấy chuyện lời đồn kia có thể xử lý rất nhanh chóng. Nhưng còn một chuyện quan trọng hơn, tôi nghĩ rằng các vị ở đây cũng nên được biết.

Tập tài liệu trong tay Nam Ly lúc này càng nổi bật hơn bao giờ hết.

- Ở đây, tôi đã thu thập được không ít tài liệu dơ bẩn của một vài người ở đây. Tôi cho rằng chúng ta đã bị lừa dối quá lâu bởi một số kẻ giả tạo, bất nghĩa, dùng mọi thủ đoạn dơ bẩn làm ảnh hưởng đến công ty và lợi ích của mọi người.

Khi nói những lời này, ánh mắt của cô chiếu thẳng về phía Thẩm Mặc.

Tin tức hai người lục đục dường như cũng đã lan truyền trong công ty, nghe thấy cô nói vậy, không ít người lập tức đồn đoán những tài liệu kia có liên quan đến Thẩm Mặc.

Vẻ mặt anh vẫn bình tĩnh, nhưng nắm tay dưới bánh xe lăn đã âm thầm siết chặt lại.

Nam Ly vẫn giữ vững giọng nói dứt khoát.

- Hôm nay, tôi muốn mời các vị ở đây cùng xem cho rõ.