Trong căn phòng nhanh chóng vang lên tiếng xì xào. Thư ký cuộc họp và đám người ở phía sau mau chóng phát tài liệu cho mọi người trong phòng.

Thẩm Chương không bỏ qua bất kì biểu cảm nào trên mặt Thẩm Mặc.

Khóe miệng không nhịn được mà cong lên, tạo thành một nụ cười có phần vặn vẹo.

Thẩm Mặc, cảm giác bị người yêu thương nhất phản bội như thế nào?

Tất cả những điều này, Thẩm Chương đã âm thầm sắp xếp, chỉ là để Thẩm Mặc trải qua nỗi đau khổ này, để anh cảm nhận được sự tuyệt vọng của Tô Mạn năm đó.

Tất cả những thứ Thẩm Mặc từng gây ra cho Tô Mạn, hôm nay, Thẩm Chương sẽ bắt anh phải trả lại từng thứ từng thứ một.

Thẩm Chương nhớ rõ năm đó, Tô Mạn giống như mặt trời nhỏ, lúc nào cũng quấn quít bên cạnh Thẩm Mặc.

Cô lương thiện, xinh đẹp, giống như thiên thần phái xuống, đến cả kẻ u tối như cậu cũng được cô sưởi ấm.

Ngày đầu tiên gặp cô, Tô Mạn đang ở trong vườn hoa nhà họ Thẩm, tươi cười xoa đầu Thảm Chương.

Từ nhỏ, Thẩm Chương với cá tính dị biệt của mình mà luôn không được người trong nhà yêu mến. Ngay cả giúp việc cũng sợ hãi khi gặp cậu ta.

Chỉ bởi vì Thẩm Chương từng xua chó cắn một người suýt ch*ết.

Lũ người nhàm chán.

Thẩm Chương nghĩ như vậy, dưới sự quản thúc của nhà họ Thẩm cậu ta lại càng nổi loạn, thế nhưng vì thế lực của gia đình mà Thẩm Chương chưa từng phải chịu hậu quả nào.

Cho đến khi Thẩm Mặc yêu cầu ném cậu ta ra nước ngoài. Lúc đó, Thẩm Chương như con thú hoang bị kìm hãm, càng làm ra trò điên cuồng.

Tô Mạn là người duy nhất không sợ cậu.

Cô tươi cười, thánh thiện, thấu hiểu cậu. Giống như ánh sáng duy nhất chiếu vào cuộc đời khuyết thiếu một mảnh của Thẩm Chương.

Thế nhưng Tô Mạn ngàn vạn lần không nên thích Thẩm Mặc.

Như vậy sẽ không bị Thẩm Mặc phản bội, không vì anh ta mà từ bỏ cuộc sống. Ngày thiên thần ngã xuống trong vũng máu, Thẩm Chương cơ hồ phát điên.

Thế nhưng tất cả đã quá muộn rồi, cậu nhận ra quá muộn cho nên mới không kịp bảo vệ cô. Mà tất cả những chuyện này, đều là do người kia mà ra.

Tất cả tội lỗi đó đều là do Thẩm Mặc.

Tiếng lật giở tài liệu vang lên loạt xoẹt, giống như tiếng chuông tử thần vang lên trên đầu. Thẩm Chương chỉ lẳng lặng chờ đợi, đợi giây phút Thẩm Mặc hoàn toàn bị người mình yêu thương nhất đ*âm một nhát trí mạng, hoàn toàn không gượng dậy nổi.

- Chuyện này…

Ngay lập tức đã có người lên tiếng. Tiếng bàn ghế xô đẩy, tiếng chỉ trích và phẫn nộ mau chóng vang lên. Thế nhưng không phải hướng về Thẩm Mặc mà lại là đám lão già họ Trịnh.

- Giám đốc Trịnh, ông dám biển thủ tiền công quỹ.

- Nhìn xem trò dơ bẩn các người làm đây này.

- Ngay cả thi công khu vui chơi trẻ em các người cũng dám cắt bớt, đúng là không có nhân tính.

Thẩm Chương ngay lập tức cảm thấy có gì đó không đúng, mà lão Trịnh vốn đang chờ xem kịch hay, lại chẳng ngờ bị sao quả tạ rơi trúng đầu mình.

- Sao có thể…

Lão vội vàng lật giở tài liệu, nhưng chính lão cũng không ngờ đến, tin tức nhận hối lộ, bớt xén vật liệu và những trò dơ bẩn suốt mấy năm nay của gã và đồng bọn đều bị phanh phui.

Tang chứng vật chứng rõ ràng.

- Chuyện này…đây là cái gì?

- Đây là cái gì? Giám đốc Trịnh, Giám đốc Trần, đây không phải là thứ các người nên giải thích sao?

Lúc này đây, toàn bộ thông tin về việc ăn chặn của bọn họ đều bị phanh phui trước mặt mọi người. Thẩm Chương lật giở tài liệu, phát hiện ra nó không phải là tài liệu mà anh đã nhét vào tay Nam Ly ngày hôm qua.

Thẩm Chương nhanh chóng nhận ra. Là Nam Ly chơi hắn.

- Hai người các người…

Thẩm Chương nghiến răng nghiến lợi muốn vò nát tài liệu trên bàn. Giám đốc Trịnh lúc này đuối lí, chỉ có thể quỳ xuống cầu cứu hắn.

- Cậu ba Chương, chuyện này là như thế nào? Không phải cậu nói chỉ cần làm theo lời cậu là sẽ thành công hay sao?

- Cậu ba Chương, cậu không thể bỏ mặc bọn tôi chết mà không cứu, cậu làm cái gì đi chứ?

Toàn bộ phẫn nộ và chỉ trích lúc này dồn ngược lại về phía Thẩm Chương và mấy lão già kia. Vương Lâm lúc này mới lạnh lùng nói.

- Các người đúng là gan to bằng trời, lại dám kết bè két cánh ăn chặn của công ty lâu như vậy.

- Không…không phải.

Bọn họ muốn giải thích nhưng đã muộn rồi. Vương Lâm nhanh chóng phân phó người bên dưới.

- Còn chờ cái gì nữa, gọi cảnh sát vào giải quyết đi.

- Đứng lại, các người không được làm như vậy. Sự việc không phải như thế, tôi là bị người ta hãm hại.

Lão nhanh chóng phát điên mà chỉ trỏ khắp phòng.

- Thẩm Mặc, tất cả đều là quỷ kế của cậu có đúng không? Là cậu tìm người về hại tôi sao? Hai vợ chồng các người…

- Tôi là bị oan, là Thẩm Mặc hãm hại tôi.

Lão Trịnh giờ đây đã phát điên, không ngừng gào lên chửi bới nhưng đã không còn ai đứng về phía bọn họ nữa. Vương Lâm chỉ lạnh lùng đưa ra phán quyết.

- Muốn giải thích, vậy chờ giải thích với pháp luật đi.

Sự việc nhóm người của Trịnh lão gia gặp chuyện khiến những người khác cũng run sợ, chỉ sợ người tiếp theo bị sờ đến chính là mình.

Đã là người trong giới, ai lại có thể giữ được bản thân trong sạch mà không dính chút bùn.

Lúc này đây khí thế hung hãn ban đầu của bọn họ đều đã biến mất, ai nấy đều co rúm lại chỉ lo giữ lấy bản thân mình.

- Chuyện này xem ra là hiểu lầm thôi.

- Đúng…đúng vậy, cuộc họp hôm nay cũng là giám đốc Trịnh chủ trì, chúng tôi hoàn toàn không ủng hộ, ngay từ đầu đã không ủng hộ.

Bọn họ ngay lập tức phủi sạch quan hệ, chỉ sợ có chút dính líu tới giám đốc Trịnh liền sẽ bị vạ lây.

Mà lúc này, Thẩm Chương đã siết chặt tay, gân xanh nổi lên thoạt trông vô cùng dữ tợn. Cậu ta nhìn tài liệu bị vò nát, không nhịn được mà cười lớn.

- Ha ha ha, được lắm. Nam Ly Thẩm Mặc, hai người đúng là khiến tôi bất ngờ.