Đám đông trong phòng họp đã nhnh chóng bị đưa đi điều tra, thoáng chốc chỉ còn lại vài người. Thẩm Chương như cũ cười gằn, vỗ tay khen ngợi.

- Vở kịch vợ chồng tương tàn này đúng là thú vị.

- Ngay cả tôi, cũng bị hai người lừa rồi.

Nam Ly nhìn vẻ mặt điên cuồng của cậu ta, không khỏi cảm thấy có chút rợn tóc gáy.

Cô nhớ lại thời điểm cái đêm hai người kết hôn. Ngay sau khi Nam Ly ngất đi, lúc cô tỉnh lại, Thẩm Mặc đã ngồi bên cạnh giường.

- Em tỉnh rồi.

Nam Ly theo bản năng muốn trốn tránh khỏi anh, lại nghe thấy Thẩm Mặc nói.

- Tôi biết bây giờ cho dù tôi nói gì cũng đã muộn rồi. Nhưng mà Nam Ly, tôi thật sự không muốn lừa dối em.

Dưới ánh trăng, Thẩm Mặc đã lựa chọn nói ra hết sự thật về vụ tai nạn năm đó, cũng như mối duyên oan nghiệt giữa hai nhà.

Năm đó, ba mẹ ruột của Nam Ly và Thẩm gia vốn có tranh chấp từ trước. Hai bên kèn cựa nhau đã lâu, sớm đã nhìn nhau không vừa mắt.

Đương nhiên, với thế lực nhà họ Thẩm, Tống gia cũng không thể làm gì khác. Cho nên, bọn họ chọn lựa ra tay với điểm yếu của Thẩm Mặc lúc đó là Tô Mạn.

Cũng không biết bọn họ nhận được tin tức từ đâu mà biết được Tô Mạn là hôn thê sắp cưới của Thẩm Mặc. Trong đêm đó, Tô Mạn bị người ta bắt cóc.

Bọn họ trăm tính vạn tính, lại không tính được Thẩm Mặc chưa từng yêu Tô Mạn, kế hoạch bắt cóc để uy hiếp anh nhanh chóng thất bại. Ngay sau khi phát hiện ra con tin không có giá trị, bọn họ đã thả cô ấy ở bên đường, để cho Tô Mạn tự sinh tự diệt.

Cũng vì sự việc này, Tô Mạn vô cùng đau lòng, sau khi tỉnh lại thì chất vấn Thẩm Mặc.

- Tô Mạn, tôi thật sự rất yêu quý em, nhưng chỉ là như tình cảm của anh trai đối với em gái mà thôi.

Nghe thấy Thẩm Mặc nói như vậy, trái tim Tô Mạn hoàn toàn vụn vỡ. Tô Mạn rạng rỡ như ánh mặt trời lần đầu tiên thể hiện ra mặt tối đ*iên cuồng của mình. Cô khóc lóc ôm lấy anh, vừa khóc vừa cười.

- Thẩm Mặc, sao anh lại không lừa em. Sao anh lại không nói dối, cho dù anh lừa em cả đời em cũng chấp nhận kia mà.

Kỳ thực Thẩm Mặc cũng không muốn làm tổn thương cô, nhưng anh thà dứt khoát một lần cũng không muốn cho Tô Mạn ảo tưởng hão huyền, như vậy mới là tàn nhẫn với cô.

Sau đó, mọi chuyện tưởng chừng như đã kết thúc. Cho đến mùa đông năm đó, Tô Mạn sắp xếp lịch trình để hai người đi trượt tuyết.

- Xem như là lần cuối cùng em cầu xin anh. Anh không thể đáp ứng em sao?

Thẩm Mặc rốt cuộc đồng ý.

Thế nhưng không thể ngờ được rằng, Tô Mạn sắp xếp chuyến đi này, là muốn cùng với anh đồng quy vu tận.

Vụ tai nạn đó không phải là tình cờ, ngay khi núi tuyết đổ sập xuống, Thẩm Mặc nhanh chóng ôm lấy cô nhưng vô dụng. Tô Mạn đã uống thuốc độc từ trước, cô ôm lấy anh, nói.

- Thẩm Mặc, em không thể không có anh được. Không có anh, em sẽ ch*ết mất.

- Tô Mạn.

Thẩm Mặc muốn lay tỉnh cô, để cho cô thoát khỏi ảnh tưởng điên cuồng nhưng Tô Mạn chỉ cười lớn.

- Thẩm Mặc, hôm nay chúng ta cùng ch*ết ở đây thôi.

Hai người bị tuyết lớn chôn vùi hai ngày. Cho đến khi người của Thẩm gia tìm thấy bọn họ, Tô Mạn đã tắt thở, còn Thẩm Mặc thì vĩnh viễn mất đi đôi chân.

Mọi oán hận cũng là từ lúc đó mà ra. Thẩm Mặc luôn tự trách mình về cái ch*ết của cô, luôn cảm thấy bản thân đã quá tuyệt tình. Đôi khi, hận thù khiến cho người ta mất hết lí trí.

Cho dù là người bình tĩnh như Thẩm Mặc nhưng cũng có lúc lầm đường.

Khoảng thời gian đó, Thẩm Mặc rơi vào tuyệt vọng, nhốt mình trong phòng không gặp ai. Mọi hận thù đổ dồn lên ba mẹ của Nam Ly.

Nếu không có họ, không bởi vì bọn họ chuyện như vậy cũng không xảy ra.

Trong một phút bị bi thương và hận thù che mờ lí trí, Thẩm Mặc đã ra lệnh cho người bên dưới.

Thế nhưng vào phút cuối cùng, anh vẫn giữ lại được phần tỉnh táo cuối cùng.

Chẳng ngờ được, Thẩm Chương thấy anh đổi ý thì càng điên cuồng.

- Thẩm Mặc, tại sao anh không trả thù cho Tô Mạn? Cô ấy là vì anh mà ch*ết, vì nhà họ Tống mà ch*ết.

Mầm mống hận thù đẽ gieo rắc vào trong con người Thẩm Chương quá lâu, ánh sáng duy nhất trong cuộc đời cậu ta đã tắt.

Đến khi Thẩm Mặc nhận ra thì đã muộn rồi.

Cho dù Thẩm Mặc đã yêu cầu dừng tay, nhưng Thẩm Chương lại cố ý truyền sai lệnh. Đợi đến khi Thẩm Mặc điên cuồng chạy đến nơi, chiếc xe đã lật ngang trên đường.

Tiếng khóc của cô con gái mười tuổi năm đó khiến anh gục ngã.

Tất cả sai lầm đều khởi nguồn từ cái đêm tăm tối đó. Cho đến sau này, khi anh lợi dụng việc mất trí của cô mà ngụy tạo nên một mái ấm cho Nam Ly, lừa dối cô hơn mười năm trời.

- Tôi biết cho dù hiện tại nói cái gì cũng muộn rồi. Nam Ly, đây là sự thật mà tôi vẫn luôn giấu em.

Thẩm Mặc biết một khi công khai sự thật này ra, chính là dấu chấm hết của hai người. Nhưng anh không muốn cô bị Thẩm Chương lợi dụng, lại như trước ngây ngốc không biết gì bị lừa gạt nhiều năm liền.

Anh đặt con d*ao vào tay cô, giống như trong quá khứ từng dạy cô bắn súng, Thẩm Mặc nhìn vào mắt cô, chấp nhận số phận an bài.

Anh chạm lên tóc cô, bình thản nói ra những lời nhẹ nhàng nhất như thể lời âu yếm mà Nam Ly vẫn nghe thấy anh thủ thỉ trong mỗi đêm cô gặp ác mộng.

- Em có thể gi/ết tôi để trả thù cho ba mẹ của em.

- Nam Ly, chỉ cần là em, tôi sẽ không phản kháng.