Kết cục, Nam Ly không ra tay, cô ném con d*ao xuống đất.

Thẩm Mặc mở mắt, nhìn thấy Nam Ly giờ đây trở nên xa lạ vô cùng.

- Thẩm Mặc, tôi sẽ không gi*ết anh.

- Nhưng tôi cũng sẽ không tha thứ cho anh.

Cho dù cô biết, Thẩm Mặc không phải người ra tay, nhưng cái ch*ết của ba mẹ cô anh cũng có một phần liên quan. Nam Ly hoàn toàn không thể làm ngơ xem như không hay không biết.

Thẩm Mặc hiểu rõ mình không thể níu giữ cô lại nữa, cho nên, hai người đã đưa ra thỏa thuận cuối cùng.

Điều kiện lần này là chu cấp cho “ba mẹ” của Nam Ly cho đến khi hai người họ hoàn toàn bình phục. Bởi Nam Ly biết với khả năng của mình, nếu rời khỏi anh cô sẽ không cách nào lo được cho bọn họ.

Đổi lại, Nam Ly cùng anh diễn một màn kịch, vạch trần bộ mặt của Thẩm Chương và đám cổ đông trong công ty.

Cho nên, ngày kế hoạch kết thúc, cũng là ngày cô chính thức rời khỏi anh.

Hai người từ nay không ai nợ ai.

Thế nhưng trong lòng Thẩm Mặc hiểu rõ, hợp tác gì đó chỉ là cái cớ, giúp đỡ cha mẹ chỉ là cái cớ. Chẳng qua anh muốn thông qua bọn họ, níu kéo sợi dây cuối cùng liên kết với Nam Ly mà thôi.

Mà nay, sự việc đã ngã ngũ, nhìn thấy Nam Ly muốn xoay người rời đi. Thế nhưng anh phát hiện ra mình không thể làm được. Không thể cứ như vậy mà buông tay cô.

Chỉ cần cô bước ra khỏi căn phòng này, hai người vĩnh viễn sẽ không gặp lại nữa.

- Khoan đã.

Thẩm Mặc vừa xoay người muốn chặn cô lại. Thế nhưng biến cố đột nhiên bất ngờ xảy ra.

Thẩm Chương vốn đang ngồi đột nhiên đứng dậy tóm lấy Nam Ly. Ngay sau đó, Nam Ly cảm thấy trọng tâm của mình lệch đi, nơi yếu hại đã bị Thẩm Chương bắt lại.

Khẩu s*úng trượt ra từ trong tay áo Thẩm Chương, đặt lên trán cô.

- Tôi đã sớm có chuẩn bị, quả nhiên, cô vẫn làm cho tôi thất vọng.

Ngay khoảnh khắc Thẩm Chương dí súng lên đầu cô, toàn bộ mọi người trong phòng đều không kịp phản ứng. Gương mặt của Thẩm Mặc trắng bệch.

- Cậu muốn làm cái gì?

- Thẩm Mặc, anh hỏi tôi muốn làm cái gì sao?

- Cậu Chương, cậu đừng kích động.

Thư ký và đám người phía sau cũng bị dọa sợ, mau chóng khuyên nhủ Thẩm Chương nhưng giờ đây cậu ta đã hoàn toàn điên cuồng.

- Bên dưới nhất định đã có cảnh sát, chỉ cần tôi rời khỏi tòa nhà này sẽ lao vào bắt tôi có đúng không? Thẩm Mặc?

Thẩm Mặc siết chặt tay, không đáp. Thế nhưng tiếng còi xe cảnh sát ở bên dưới đã nhanh chóng giúp Thẩm Chương có được đáp án.

Cậu ta cười nguy hiểm.

- Thẩm Mặc, anh đúng là anh trai tốt của tôi.

- Buông cô ấy ra.

Nam Ly bị Thẩm Chương uy hiếp hoàn toàn không thể phản kháng. Mà những lời cậu ta nói sau đó càng khiến cho Nam Ly hoảng sợ.

- Chị Nam Ly, chị tưởng tôi là thằng ngu sao, chị nghĩ tôi không lường trước đến tình huống chị sẽ phản bội tôi à?

Con người của Thẩm Chương từ nhỏ tính cách đã vặn vẹo, luôn luôn không tin tưởng ai. Mặc dù màn kịch của Nam Ly và Thẩm Mặc rất hoàn hảo, Thẩm Chương gần như đã tin hai người thật sự trở mặt. Thế nhưng cậu ta chưa bao giờ không giữ lại cho mình một đường lui.

- Chị có biết hiện tại ba mẹ chị đang ở đâu không?

- Bọn họ đang ở trong bệnh viện, mà hôm qua khi tôi đến đón chị, tôi đã mang một món quà đến cho bọn họ.

Nghe đến đây, vẻ mặt Nam Ly cũng tái nhợt. Thẩm Chương nói.

- Là một quả b*om đấy. Nếu chị phản bội tôi, tôi sẽ cho nổ bùm một cái.

Thẩm Chương thổi vào tai cô, làm một tiếng nổ thật lớn.

- Sao hả, như vậy có kích thích không.

- Cậu…cậu là đồ điên.

- Đúng vậy, tôi đúng là đồ điên đấy.

Cậu ta cười ha hả, họng s*úng dí vào trán Nam Ly khiến người bên ngoài đều hoảng sợ. Thẩm Mặc nói.

- Thẩm Chương, cậu chỉ là muốn trả thù tôi, thả cô ấy ra đi.

- Buông cô ấy ra, tôi làm con tin của cậu.

- Cậu Mặc!

Có người vội vàng lên tiếng ngăn cản, nhưng Thẩm Mặc đã đẩy xe lăn về phía trước. Nam Ly nhìn thấy một màn này, trái tím cũng thắt lại, vô thức mà lắc đầu như muốn nói anh đừng đến.

Đáp lại cô, ánh mắt Thẩm Mặc vẫn bình tĩnh như cũ. Giống như muốn nói. “Không sao, em đừng sợ, có tôi ở đây rồi.”

- Cậu Mặc!

Lúc này khoảng cách giữa hai người chỉ có một bước chân, ngay lúc đó, Nam Ly đột nhiên cảm thấy lưng mình bị đẩy mạnh. Cô ngã về phía trước, thư ký mau chóng đỡ được cô. Còn Thẩm Mặc đã bị Thẩm Chương kéo lên khỏi xe lăn, họng s*óng dí vào trán anh, thay cho vị trí của Nam Ly.

- Thẩm Mặc!

Nam Ly hét lên một tiếng, muốn tiến lên nhưng Thẩm Chương lại đe dọa.

- Tất cả đứng yên đó. Những người khác đều cút ra ngoài cho tôi.

Nhìn thấy Thẩm Mặc bị uy hiếp, ai cũng không dám manh động. Đám người không dám làm trái ý của Thẩm Chương, chỉ có thể lùi ra ngoài. Trong phòng thoáng chốc chỉ còn lại Nam Ly và Thẩm Mặc vẫn đang bị uy hiếp.

Bên kia, cảnh sát đã sớm nhận được tin tức xảy ra một vụ bắt cóc có súng ở trong tòa nhà. Đội lính bắn tỉa nhanh chóng được huy động, phút chốc đã vào vị trí, ngắm bắn từ phía tòa nhà đối diện.

Trong phòng, mồ hôi lạnh đã chảy dọc theo lưng áo, nhưng Nam Ly vẫn cố gắng giữ cho bản thân mình bình tĩnh.

- Thẩm Chương, rốt cuộc cậu muốn cái gì?

Thẩm Chương tươi cười.

- Tôi muốn cái gì sao? Tôi muốn Thẩm Mặc đền tội.

Giờ đây, cậu ta đã mất tất cả, cho dù hôm nay không giết Thẩm Mặc thì những chuyện Thẩm Chương móc nối với người ngoài cũng đủ khiến cậu ta phải rời khỏi Thẩm gia. Thế nhưng Thẩm Chương chẳng hề quan tâm, điều duy nhất cậu ta muốn là trả thù cho Tô Mạn.

Bao gồm người nhà họ Tống, bao gồm Thẩm Mặc.

- Thẩm Mặc, tôi muốn anh nếm trải nỗi khổ năm đó của Tô Mạn, tận mắt nhìn thấy bản thân bị người yêu thương nhất gi*ết chết.

Vừa nói, cậu ta vừa chỉ huy Nam Ly lấy khẩu s*úng đặt dưới ngăn bàn. Đây là thứ Thẩm Chương đã chuẩn bị từ sớm.

- Không phải anh trai tôi đã dạy chị bắn s*úng sao? Thứ này là chuẩn bị riêng cho chị đấy.

Họng s*úng dí lên thái dương Thẩm Mặc, trong lòng Nam Ly kinh hoảng, chỉ có thể theo lời cậu ta lấy s*úng.

- Bây giờ tôi cho chị hai sự lựa chọn. Một là bắn ch*ết anh ta, trả thù cho cha mẹ quá cố của chị.

- Còn thứ hai, chính là tôi cho nổ tung bệnh viện, giúp “ba mẹ” mới của chị cùng đoàn tụ dưới suối vàng.

Lời cậu ta vừa nói khiến Nam Ly lạnh cả gáy. Nhưng cô biết, Thẩm Chương hoàn toàn có thể điên cuồng đến mức đó.

- Thẩm Mặc, cho dù anh yêu cô ta thì có sao? Giữa gia đình và anh, cô ta sẽ chọn anh chứ?

Họng súng đặt trên trán Thẩm Mặc như có thể trượt tay bất cứ lúc nào, theo mỗi cử động cửa cậu ta, trái tim Nam Ly cũng run lên. Cô nhìn thấy vẻ mặt Thẩm Mặc tái nhợt, vết thương vì vụ va chạm xe lần trước chẳng mấy chốc đã rách ra, máu tươi lập tức uốn lượn trên thái dương.

- Chị Nam Ly, kiên nhẫn của tôi có giới hạn, tôi đếm đến ba nếu chị không nổ súng, vậy chờ mà nhặt xác ba mẹ của chị đi.

- Không!

Nam Ly hoảng hốt kinh hoàng nhưng Thẩm Chương chẳng hề cho cô thời gian để suy nghĩ. Khóe miệng cậu ta nhanh chóng giương lên, từng tiếng đếm ngược như thể quả bom nổ chậm vang lên khiến cho trái tim cô đập dữ dội.

“Ba!”

Nam Ly nhìn tháy Thẩm Mặc đang nhìn mình, cô dường như không còn đắn đo nữa. Nam Ly giơ súng, thẳng tắp chĩa về phía anh.

“Hai!”

Giọng nói trong quá khứ đột nhiên vang lên trong đầu. Đó là ngày đầu tiên Thẩm Mặc đưa cô đến trường bắn.

“Tôi là người có thù tất báo đấy, anh dám làm chuyện có lỗi với tôi, tôi nhất định sẽ không để anh yên đâu.”

“Chỗ này, tôi sẽ cho anh nếm thử.”

Khi đó, cô vì bị Thẩm Mặc chọc tức mà dí lên ngực anh, đe dọa Thẩm Mặc. Thế nhưng anh chỉ cười cười, nghiêm túc nắm lấy tay cô, đặt tay Nam Ly về phía vị trí trái tim.

“Nếu sau này cô muốn gi/iết tôi, vậy hãy nhắm vào đây, chỗ này. Tuyệt đối đừng bắn lệch.”

Trong đầu Nam Ly chỉ còn lại những mảnh vụn. Thì ra, từ lúc đó anh đã biết rồi. Sớm biết sẽ có ngày này, sớm biết sẽ tới lúc cô chĩa súng về phía anh.

Anh đã tự chọn kết cục cho mình, âm thầm chuẩn bị tất cả mọi thứ cho Nam Ly, chỉ để giờ phút này, cô có thể ra tay mà không có chút áy náy nào.

Nam Ly không thể tưởng tượng được anh đã dùng loại tâm trạng nào để nhìn cô tập bắn súng, sau đó thản nhiên đưa nơi yếu hại của mình ra trước mắt cô, dạy cô cách ra tay chuẩn xác.

Trái tim Nam Ly đập loạn, như thể muốn nhảy ra khỏi lòng ngực, đau đớn làm người ta phát điên.

Cô nhớ tới anh từng nắm tay cô, ôm cô trong những đêm ác mộng triền miên.

Trong biển lửa tưởng chừng bị thiêu rụi ngày hôm ấy, anh ở phía dưới, giang tay đón cô vào lòng. Ôm lấy Nam Ly mà thủ thỉ.

“Đừng sợ, tôi tìm được em rồi.”

“Tôi ở đây! Tôi sẽ luôn ở bên cạnh em!

Từng câu nói như cứa vào trái tim cô nhưng Nam Ly lại bình tĩnh hơn lúc nào hết. Cô biết cô không thể để ba mẹ vì mình mà mất nữa.

Nam Ly chĩa súng về phía trước, nhắm thẳng vào tim anh. Đó là vị trí mà Thẩm Mặc từng chỉ cho cô.

Cánh tay Nam Ly thẳng tắp, động tác lên đạn cô đã thuần thục đến không thể quen thuộc hơn. Cổ tay chợt cảm thấy ấm áp như đã từng được người kia nắm lấy, dạy cô như thế nào mới là tư thế chuẩn.

Thẩm Chương đã đếm đến giây cuối cùng.

Nam Ly mở mắt, nhìn thấy khóe môi Thẩm Mặc mấp máy.

Cùng lúc đó, tiếng một cuối cùng cũng kết thúc.

Nam Ly giơ súng, bóp cò.

ĐOÀNG!

Viên đạn rời khỏi họng súng, lao về phía trước, cắm vào da thịt.

Thứ cuối cùng cô nhìn thấy từ khóe miệng anh, đó là Thẩm Mặc đang mỉm cười, anh nói.

“Nam Ly! Anh yêu em.”