- Thị trưởng Vương, chúng ta..chúng ta thật sự không cứu cậu ta sao?
Tại tòa thị chính thông tin Thiệu Quần dẫn người làm loạn trong bệnh viện đã đến tai thị trưởng Vương. Mấy năm nay, ông ta đã chọn lọc rất kĩ người để nâng đỡ, cuối cùng mới nhìn trúng Thiệu Quần.
Gã là một kẻ lớn mật lại vô cùng tham vọng, không có việc gì không dám làm. Nhờ có gã, thị trưởng Vương có thể thoải mái làm một số việc dơ bẩn mà không sợ bẩn tay. Lão vốn dĩ rất thích Thiệu Quần, nhưng lần này, hắn đã đụng tới người không nên đụng.
- Là cậu ta ngu ngốc, tôi đã cảnh báo rồi mà cậu ta không nghe.
Thị trưởng Vương cầm tài liệu của hắn rồi ném vào thúng rác, quân cờ này, đã định là sẽ không dùng được nữa thì chỉ đành vứt đi thôi.
Thuộc hạ bên dưới thấy vậy thì cũng không hỏi han thêm, chỉ lặng lẽ lui ra ngoài.
Sự tình ở bệnh viện vốn dĩ là một chuyện ồn ào, nhưng dưới thế lực nhà họ Thẩm thì đều được giải quyết kín kẽ. Nhân chứng đều đã được quản gia đưa tiền bịt miệng, hoặc là đe dọa, không ai dám hó hé gì ra ngoài.
- Quả nhiên là phong cách của Thẩm Mặc.
Thị trưởng Vương cười cười một tiếng, có chút tán thưởng anh. Nếu như không phải Thẩm Mặc không chịu về phe của lão, thị trưởng Vương cũng chẳng thèm tin dùng Thiệu Quần làm gì.
Mà ở bên kia, sau khi bị phế mất hai chân, Thiệu Quần cơ hồ suýt thì hôn mê.
- Thả ra đi!
Thẩm Mặc lạnh nhạt ra lệnh, đám đàn em liền buông tay, Thiệu Quần mất lực mà ngã xuống đất.
Giờ đây hắn giống như chó nhà có tang, vừa nhục nhã vừa căm hận. Hai mắt Thiệu Quần hằn lên vết máu mà nhìn anh.
- Đây chỉ là cảnh cáo nho nhỏ, nếu còn muốn sống thì liệu hồn mà cút khỏi thành phố này.
Trước khi đi, Thẩm Mặc lạnh nhạt cảnh cáo hắn.
- Tôi từ trước đến giờ không bao giờ cho ai cơ hội thứ hai đâu.
Giọng nói của Thẩm Mặc đều đều, sau đó phất tay ra hiệu cho đám vệ sĩ xử lý nốt chuyện còn lại.
Thiệu Quần phủ phục trên đất, bị đám người của Thẩm Mặc kéo ra khỏi viện như ném đi một đống rác. Nắm tay hắn siết chặt, suốt mấy chục năm nay, hắn chưa từng trải qua khuất nhục như vậy.
Hắn cắn môi đến muốn bật máu, thề độc.
“Thẩm Mặc, nỗi hận và nhục nhã ngày hôm nay, tao nhất định sẽ trả lại cho mày gấp trăm gấp ngàn lần.”
Mà rất lâu về sau, Thẩm Mặc cũng không ngờ được sự nhân từ hôm nay của mình sẽ dẫn đến hậu quả vô cùng lớn, khiến cho anh sau này phải trả một cái giá cực kỳ đắt.
–
Ngoài bệnh viện, Tôn Triết vẫn còn chưa hết bàng hoàng, cậu ta nhìn một màn của Thẩm Mặc xử lý gọn ghẽ từ đầu tới cuối, hai mắt đều trố ra. Đợi đến khi Nam Ly và cậu ta đi ra nhà xe, Tôn Triết mới lắp bắp hỏi.
- Chị Nam Ly…người đó người đó…
- Chồng mới cưới của tôi, Thẩm Mặc.
- Hả? Hả?
Tôn Triết há hốc mồm, chuyện gì thế này, chị Nam Ly của cậu kết hôn từ bao giờ, đã thế chồng tương lai còn là…còn là…
- Đừng có há miệng nữa, cậu không sợ trúng gió à?
Nam Ly thấy cậu ta cứ trưng ra biểu tình ngây ngốc thì không nhịn được mà nhắc nhở, sau đó lại dặn dò.
- Cậu giúp tôi tìm một bệnh viện khác cho cha mẹ tôi, cho dù Thiệu Quần sẽ không đến nữa nhưng nơi này điều kiện cũng không tốt, tôi muốn sớm chuyển ba mẹ tôi đi nơi khác.
- Được, được, em nhớ rồi, em sẽ xử lý sớm.
Nam Ly gật đầu, ở phía xa Thẩm Mặc vẫn đang ngồi trên xe lăn đợi cô. Nam Ly không muốn anh chờ lâu nên dặn dò Tôn Triết thêm mấy câu rồi đi về phía chiếc xe đang đợi sẵn.
Tôn Triết ngoái nhìn theo Nam Ly và Thẩm Mặc rời khỏi bệnh viện, vẫn còn chưa hết kinh ngạc.
Chị Nam Ly nhà mình thế mà vớ được hàng khủng rồi.
Trời ơi!
Chồng của chị Nam Ly là Thẩm Mặc, Thẩm lão đại của thành phố A này đó.
Trời ơi!
Anh rể của hắn là Thẩm Mặc đó.
Tôn Triết cứ há hốc miệng như vậy, cho đến khi bóng chiếc xe chở Nam Ly và Thẩm Mặc khuất dạng, tiến về phía biệt thự ngoại thành.
–
Trên xe, Nam Ly và Thẩm Mặc vẫn duy trì trạng thái im lặng. Đối với việc Thẩm Mặc đến cứu cô và ba mẹ ngày hôm nay, Nam Ly rất cảm kích.
Cô thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía anh nhưng anh chẳng có phản ứng, lời cảm ơn chực chờ mãi trên môi Nam Ly cứ chần chừ rồi thôi.
Cuối cùng Nam Ly dứt khoát không nói nữa, chỉ chăm chút nhìn con đường phía trước, chẳng ngờ Thẩm Mặc lại đột nhiên lên tiếng.
- Ngày xưa đi học bố mẹ cô đã cắt bớt tiền học phí của cô đúng không?
Câu hỏi kì cục của anh khiến Nam Ly ngơ ra, chưa hiểu gì thì Thẩm Mặc đã nói tiếp.
- Hay là nhà họ Nam chểnh mảng trong việc nuôi dạy cô hử?
Nam Ly trợn mắt nhìn anh, giải thích.
- Anh nói gì vậy? Ba mẹ tôi đương nhiên là cho tôi học hành đầy đủ, nuôi dậy tôi rất tốt.
Thẩm Mặc cười nhạt.
- Vậy họ có dạy cô về lòng biết ơn không?
Nam Ly ù ù cạc cạc gật đầu.
- Thế sao tôi đến cứu cô mà đến lời cảm ơn cũng không có? Đúng là đồ vô ơn.
Thấy Thẩm Mặc trách móc mình, Nam Ly bây giờ mới hiểu nhưng một mặt lại thầm mắng Thẩm Mặc nhỏ nhen.
Con người này đúng là độc miệng, muốn gì cứ nói thẳng ra là được rồi, đây lại còn bóng gió chởi xéo cô. Nam Ly thở dài, Thẩm Mặc không xỉa xói cô thì miệng đều ngứa ngáy đây mà.
- Cảm..cảm ơn anh.
- Chỉ vậy thôi?
Nam Ly chớp mắt nhìn Thẩm Mặc, chỉ thấy gương mặt anh hiện ra vẻ bất lực, thở dài.
- Cô đúng là giỏi làm người ta tức chết.
Nam Ly dứt khóa không nói nữa. Hai người cứ im lặng như vậy mà trở về biệt thự.
- Thiếu gia, ngày mai lão gia và phu nhân sẽ trở về.
Quản gia tiếp đón bọn họ, cũng thông báo một tin tức mới. Thẩm Mặc dường như chẳng hề để tâm, ra hiệu mình biết rồi sau đó trở về phòng.
Nam Ly lúc này cũng mới để ý là cô đến đây nhưng ngoại trừ Thẩm Mặc thì vẫn chưa từng gặp người thân nào khác. Thấy vẻ mặt cô như vậy, quản gia cũng thân thiện giải thích.
- Phu nhân, cậu cả đã kết hôn, vẫn luôn sống ở nhà chính, chỉ khi nào có dịp họp mặt gia đình mới về. Còn cậu ba đã đi du học mấy năm nay rồi.
- À vâng.
- Sắp tới lão gia và phu nhân trở về sẽ có một buổi họp mặt, đến lúc đó phu nhân có thể gặp được.
- Cháu biết rồi ạ.
Nam Ly cảm ơn ông rồi về phòng. Cô không biết rằng việc Thẩm Mặc đột nhiên kết hôn là tin tức chấn động như thế nào, mới khiến lão gia và phu nhân phải gấp rút đặt máy bay trở về ngay trong đêm như vậy.
Lúc này Nam Ly chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Cả một đêm hỗn loạn, nhìn thấy đồng hồ đã điểm ba giờ sáng, Nam Ly lê cơ thể mỏi nhừ của mình về phòng ngủ đã được quản gia giới thiệu.
Khi cô vừa đẩy cửa, cảnh tượng đầu tiên nhìn thấy tấm lại là lưng trần trụi của Thẩm Mặc.
Nam Ly thiếu điều thì hét lên, nhưng anh vẫn điềm nhiên như không, tiếp tục đưa tay cởi áo.
Lúc này Nam Ly mới chợt nhớ đến, hai người đã thành vợ chồng rồi, mà đêm nay cũng là đêm tân hôn của bọn họ, chỉ là bởi vì quá nhiều việc xảy ra nên cô mới quên mất.
Thấy Nam Ly cứ đứng như trời chồng ở ngoài cửa, Thẩm Mặc ngoắc ngoắc cô.
- Lại đây!
- Làm…làm gì hả?
Chưa để cô nói hết, cánh tay Thẩm Mặc đã kéo cô lại, không nói không rằng đẩy ngã Nam Ly lên giường.
Trong đầu cô đột nhiên vang lên tiếng còi báo động, còn chưa kịp phản ứng, lại nghe thấy tiếng nói mờ ám của Thẩm Mặc.
- Cô quên sao, hôm nay là đêm tân hôn của chúng ta, cho dù có chút chuyện không liên quan phá hỏng nhưng cũng không sao. Từ giờ đến sáng vẫn còn mấy tiếng nữa.
Anh kể lể.
- Hơn nữa ban nãy tôi còn cứu cô một mạng, ân tình sâu như biển rộng như núi, mà cô thì cũng chẳng có gì để báo đáp.
Nam Ly muốn thua luôn. Hóa ra cái tên quỷ kẹt xỉn này im lặng cả buổi, là vẫn đang toan tính đòi nợ cô đây mà.
- Nam Ly, dân kinh doanh chúng tôi trước giờ làm ăn không bao giờ để mình chịu thiệt.
Nam Ly nuốt nước bọt đánh ực một cái.
- Cho..nên?
Thẩm Mặc cười nguy hiểm, đột nhiên há miệng cắn lên vành tai cô.
- Cho nên, cả vốn lẫn lãi, cũng đến lúc cô thực hiện nghĩa vụ của người vợ rồi đấy nhỉ?