Thân thể Thẩm Mặc run lên, sau đó giống như một đoạn phim quay chậm, nhanh chóng gục xuống trước mắt Nam Ly.
Cùng lúc đó, đội bắn tỉa phía bên kia tòa nhà đã tìm được thời cơ chuẩn xác.
Viên đạn từ họng súng bắn tỉa xuyên qua lớp cửa kính, ghim vào người Thẩm Chương.
Máu tươi vảy lên không trung như một chuỗi hoa, Thẩm Chương dường như chẳng hề bất ngờ. Khóe miệng hắn ta cười rộ lên, như thể ác quỷ chuẩn bị trở về nơi bản thân hắn thuộc về.
“Báo cáo! Đã khống chế được đối tượng.”
Tiếng thông báo lạnh lùng vang lên trong bộ đàm. Người bên ngoài cũng nhìn thấy một màn này đều kinh hãi. Cửa kính bị xô đẩy, âm thanh trong không khí chợt trở nên hỗn loạn.
Nam Ly loạng choạng đứng dậy từ trên đất, sấp ngửa chạy về phía anh.
“Thẩm Mặc!”
Thẩm Mặc ngã trên sàn, m*áu nhanh chóng nhuộm đỏ áo sơ mi, ngay cả động tác đưa tay cũng khó khăn. Anh chỉ kịp nhìn thấy Nam Ly chạy về phía mình, nâng anh lên.
Tầm mắt Thẩm Mặc nhanh chóng nhòe đi, chỉ nhìn thấy bóng mờ. Nhưng anh biết đó là Nam Ly.
- Thẩm Mặc! Mở mắt nhìn em! Anh đừng ngủ! Thẩm Mặc!
Giọng nói khản đặc tràn đầy hoảng sợ vang lên bên tai, Thẩm Mặc nghe không rõ nữa.
Ngực trái được ấn lên, bàn tay đang giúp anh cầm máu nhưng không thể ngăn cản được máu tươi trào ra. Giống như sinh mệnh anh đang từng chút rời bỏ khỏi cơ thể.
- Thẩm Mặc! Thẩm Mặc!
Tiếng gọi xé lòng vang lên bên tai. Thẩm Mặc muốn đưa tay an ủi cô, nói với cô đừng sợ, anh không sao cả. Nhưng cổ họng Thẩm Mặc tắc nghẹn.
Toàn thân đau đớn như bị lăng trì, mỗi nhịp thở đều khiến cho trái tim quặn lên, ngay cả sức lực cuối cùng để nắm tay cô cũng không có.
- Đừng ngủ, mở mắt nhìn em. Em cầu xin anh đó Thẩm Mặc.
Giọt nước lạnh lẽo rơi lên trán anh, Thẩm Mặc thở gấp. Anh muốn nói với cô, anh sẽ không ngủ. Anh còn phải chờ để đón được cô về, anh còn chưa chờ được cô tha thứ cho anh. Anh sẽ không ngủ.
Khóe môi Thẩm Mặc mấp máy.
Nam Ly ghé tai lại, nghe thấy anh gắng sức nói ra mấy từ.
“Tôi…tôi đã ..trả nợ cho em rồi…em có…thể…trở về bên tôi…được không?”
Ngay sau khi nói ra những từ đó, đôi mắt anh không thể chịu nổi nữa mà khép lại. Cánh tay buông thõng, trượt khỏi tay cô như thước phim quay chậm.
Trái tim Nam Ly cũng dường như ngừng đập ngay tại khoảnh khắc đó. Tiếng kêu đau đớn phát ra từ cổ họng như xé lòng.
“Thẩm Mặc!”
“Thẩm Mặc!”
–
Hôm nay tại thành phố H là một ngày hỗn loạn, tin tức về vụ việc tổng giám đốc, người thừa kế của Thẩm thị bị bắt cóc uy hiếp bằng súng nhanh chóng xuất hiện trên các mặt báo.
Ngay sau đó là tin tức trong bệnh viện của Hứa gia bị người ta cài bom. Một đội cảnh sát tinh nhuệ ngay lập tức được cử đến, thành công gỡ được quả bom trước khi nó kịp phát nổ.
Kết tiếp, tin tức người thừa kế Thẩm gia bị bắn trọng thương cũng nhanh chóng trở thành chủ đề bàn tán.
Thẩm Mặc được đẩy vào phòng cấp cứu, các chỉ số đều đã giảm mạnh, thoi thóp chỉ còn một hơi tàn.
Nam Ly chỉ có thể bất lực nhìn anh được đẩy vào trong phòng phẫu thuật.
Đợi đến khi Tôn Triết đỡ lấy cô, mới phát hiện ra cả người cô đã lạnh toát, vẫn không ngừng phát run.
- Sẽ không sao đâu, chị Nam Ly, sẽ không sao đâu.
Người của Thẩm gia cũng mau chóng có mặt. Giờ đây cả gia tộc rơi vào tang tóc, hai đứa con một người nguy kịch một người chưa rõ thương tích. Thẩm phu nhân sớm đã khóc đến lả đi, được người làm đưa về biệt thự.
Tiếng bước chân, tiếng huyên náo xung quanh dường như không thể chạm đến Nam Ly nữa.
Trong đầu cô chỉ khắc đi khắc lại hình ảnh Thẩm Mặc ngã xuống trước mắt cô, giống như biến thành cơn ác mộng mới.
- Phu nhân, có thứ này, cậu Mặc căn dặn tôi nhất định phải trao lại cho phu nhân.
Nam Ly ngẩng đầu, nhìn thấy vị quản gia già nua đang nghiêm cẩn trước mặt mình, chìa ra cho Nam Ly một đống giấy tờ.
Nam Ly run run nhận lấy.
Đó là giấy tờ miễn trừ trách nhiệm mà Thẩm Mặc đã kí từ trước.
“Cậu ấy nói, sau này cho dù xảy ra chuyện gì, phu nhân cũng không có lỗi. Có thứ này, sẽ không ai có thể làm khó được phu nhân.”
Trái tim Nam Ly đau đến không thở nổi. Hóa ra anh còn suy xét đến mức này, sợ sau này khi cô ra tay với mình sẽ bị nhà họ Thẩm trả thù hoặc là truy cứu trách nhiệm, hoặc là phải vào tù.
Anh đã chuẩn bị mọi đường lui cho cô, trong lúc cô đang say ngủ mà an bài xong hậu sự của chính mình.
Bờ vai Nam Ly run lên dữ dội, nước mắt không ngừng rơi xuống.
“Đây là biên bản chuyển giao tài sản và cổ phần.”
Từng thứ từng thứ bày ra trước mắt cô, ngay cả ba mẹ hiện tại cũng được anh sắp xếp chu toàn, đảm bảo sẽ được chữa trị đến khi hoàn toàn bình phục.
Nhìn những thứ này, ngay cả Tôn Triết cũng cảm thấy nghẹn ứ ở cổ họng, muốn nói gì đó mà không biết cất lời như thế nào.
“Thẩm Mặc, anh đúng là người độc ác nhất thế gian.”
Không chỉ độc ác với người khác, độc ác với cô mà còn độc ác với chính bản thân mình.