Cuộc phẫu thuật diễn ra thành công hơn tưởng tượng. Dù tình trạng của Thẩm Mặc khi đó vô cùng nguy kịch nhưng vẫn cứu lại được một mạng.

“Cũng là nhờ vết đạn đó đã lệch đi một phân, cho nên mới có thể cứu sống được.”

Người tham gia kíp mổ chính lần này là Hứa Thần, ngay sau khi rời khỏi phòng phẫu thuần, cậu ta không nhịn được mà trượt xuống sàn, cảm thấy như bản thân mình cũng vừa tìm lại được một mạng.

“Tôi..tôi có thể vào thăm anh ấy được chưa?”

Nhìn thấy vẻ mặt của Nam Ly, Hứa Thần dường như muốn nói ra mấy lời trách móc cũng chỉ có thể nuốt ngược vào trong. Anh gật đầu.

“Cô vào đi.”

Nam Ly nhanh chóng đẩy cửa vào.

Thẩm Mặc sau khi nằm ở phòng hồi sức tích cực mấy ngày thì đã được chuyển về phòng bệnh. Trên người anh gắn máy thở, vì tác dụng của thuốc mê mà vẫn lâm vào mê man không tỉnh.

Nam Ly nhìn thấy anh, nước mắt không tự chủ được mà trào ra. Cô nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của anh mà áp lên má mình.

Giờ phút này, không ai làm phiền hai người bọn họ, người nhà họ Thẩm cũng mau chóng tránh ra, để lại không gian riêng cho hai người.

Nam Ly nhìn thấy vết thương trước ngực anh, trái tim liền run lên, dường như nhớ lại cảnh tượng lúc đó.

Năm ấy, vì muốn hơn thua với Thẩm Mặc, vì muốn vượt qua cái vị trí thiên tài mà thầy giáo đã nói, cô đã điên cuồng luyện tập, chỉ để có thể ra tay chính xác hơn anh.

Khoảng cách lệch một phân là khoảng cách mà cô cố tình bắn.

Bề ngoài thì là một phát súng gi*ết chết anh ngay lập tức, nhưng lại là đường sống duy nhất.

Nam Ly vừa mừng vừa tủi, thật may, thật may năm đó cô không lười biếng.

Cô nắm lấy tay anh, thủ thỉ.

- Thẩm Mặc! Anh tỉnh lại đi có được không?

Dù vậy, ba ngày sau Thẩm Mặc mới tỉnh dậy. Người đầu tiên anh nhìn thấy là Nam Ly. Ngay khoảnh khắc ngón tay anh khẽ động, Nam Ly đang gục trên giường bệnh cũng choàng mở mắt.

- Thẩm Mặc!

Nghe thấy giọng nói kích động của cô, Thẩm Mặc chớp mắt. Cổ họng anh vẫn chưa thể nói được, Hứa Thần nói đây là tình huống bình thường, vài ngày nữa sẽ khỏi.

- Tỉnh rồi là tốt! Tỉnh rồi là không có việc gì.

Nam Ly mau chóng cảm ơn Hứa Thần. Suốt mấy ngày sau đó, ngoại trừ lúc qua thăm ba mẹ, Nam Ly vẫn luôn ở bên cạnh anh không rời. Chỉ cần Thẩm Mặc mở mắt, liền có thể nhìn thấy cô.

Cho đến đêm ngày thứ năm, khi cô đang thiu thiu ngủ thì cảm nhận được bàn tay dịu dàng đang chạm lên tóc mình.

- Tôi làm em tỉnh rồi sao?

Giọng Thẩm Mặc vẫn còn hơi khàn, Nam Ly dụi mắt, lắc đầu.

- Em chưa ngủ.

Thực ra mấy ngày nay cô chạy qua chạy lại, chẳng ngủ được bao nhiêu, đôi mắt trũng sâu đã bán đứng Nam Ly. Thẩm Mặc thấy vậy nhưng không vạch trần, anh chỉ ra hiệu cho cô ghé vào bên giường.

- Dọa em sợ rồi à?

Nam Ly không đáp, nhưng Thẩm Mặc cảm nhận được cô đang run lên. Anh theo bản năng đặt tay lên vai cô.

- Xin lỗi em.

- Anh rõ ràng biết Thẩm Chương là kẻ điên nhưng vẫn đến buổi họp hôm đó. Nếu như em bắn lệch, nếu như không có phép màu nào cả…

Nam Ly vừa nói vừa hoảng sợ, Thẩm Mặc lại ôm lấy cô, chặn ngang miệng Nam Ly.

- Nếu chết, vậy coi như tôi đền mạng cho em. Còn nếu sống, vậy tôi được hời rồi.

- Anh…anh đúng là điên rồi.

Nam Ly không thể tin nổi mà nhìn anh.

- Đúng vậy, vì em, cái gì tôi cũng có thể làm được.

Nam Ly dường như vì bị hoảng sợ nên không kiểm soát được cảm xúc, cô chợt cảm thấy ấm ức đến mức khóc òa lên. Lúc này Thẩm Mặc mới lúng túng.

- Xin lỗi! Nam Ly! Tôi xin lỗi!

Nam Ly khóc mãi không ngừng được, dường như chỉ sợ đây là giấc mộng. Đợi đến khi cô mở mắt sẽ phát hiện ra đây chỉ là ảo giác. Thẩm Mặc thực sự bị cô giết chết trong buổi chiều ngày hôm đó rồi.

Mấy ngày nay cô ngủ không yên, chỉ vừa nhắm mắt sẽ nhìn thấy cảnh anh ngã xuống trong vũng máu.

Cảnh tượng đó khiến cô phát điên.

Nam Ly ghé tai vào ngực anh, nghe thấy nhịp tim đập yếu ớt nhưng đều đặn, lúc này mới cảm thấy bản thân đã sống lại.

Thẩm Mặc lại hôn lên môi cô, nụ hôn như chuồn chuồn đạp nước. Hai người mau chóng tách ra.

- Bây giờ em đã tin chưa?

Lúc này, Nam Ly mới hết hoảng sợ. Cô ôm lấy anh, mệt mỏi mà chìm vào giấc ngủ.

Những ngày sau đó, dưới sự chăm sóc tận tình của Hứa Thần, Nam Ly và người nhà họ Thẩm, vết thương của Thẩm Mặc nhanh chóng chuyển biến tích cực.

Để giúp anh ra ngoài thư giãn, người nhà lại vận chuyển xe lăn đến cho Thẩm Mặc.

Mà Hứa Thần cũng nói, chuyện lần này cũng ảnh hưởng đến chân của anh, khả năng sau này sẽ tái phát bệnh cũ, cái chân mới khỏi không chừng cũng bị liên lụy

Khi nghe được tin tức, Nam Ly thoáng sửng sốt, sau đó là đau lòng.

Vốn dĩ cô định chờ đến khi nào Thẩm Mặc khỏe lại thì sẽ rời đi như thỏa thuận ban đầu của hai người.

Thế nhưng nhìn anh run rẩy đứng không vững, Nam Ly rốt cuộc không đành lòng.

“Tôi cũng không dám chắc được chân của cậu ấy có thể khỏi hay không? Với cái tốc độ tiêu xài sinh mạng như cậu ta, e rằng Diêm Vương còn chê cậu ta mạng dài.”

Thấy Thẩm Mặc lườm mình, Hứa Thần mới biết điều mà ngậm miệng không nói nữa.

- Đừng lo, sẽ không sao đâu.

Anh an ủi Nam Ly.

Mỗi giờ chiều, cô sẽ đẩy xe lăn giúp anh đi dạo ở bên ngoài bệnh viện. Lần trước khi cô đề cập đến chuyện rời đi Thẩm Mặc trước mặt vừa đồng ý, sau lưng lại đuổi theo cô, nhưng vì sức khỏe chưa hồi phục mà mới được ba bước lại ngã ra sàn.

Bác sĩ và y tá mau chóng chạy vào, lập tức khiên vào phòng phẫu thuật khâu lại vết thương nứt toác.

Từ sau lần đó, Nam Ly không dám nhắc lại chuyện rời đi nữa. Bây giờ nghe tin tức chân anh có khả năng không hồi phục được, tâm trạng cô càng rối bời.

- Không sao đâu, ngồi xe lăn sớm đã quen rồi.

Nam Ly chỉ đành thở dài, nuốt lại lời nói muốn rời đi vào trong lòng. Cô thầm nghĩ thôi thì cứ ở bên cạnh anh đến khi Thẩm Mặc khỏi hẳn, coi như là trả nợ cho anh lần này vậy.

Lúc này, ở phía đối diện có một đứa trẻ đang đẩy xe, nó bị vấp vào cục đá gần đó mà ngã về phía sau. Nam Ly thấy vậy thì vội vàng tiến tới đỡ đứa trẻ.

- Em có sao không? Có bị thương không?

Đứa trẻ lắc lắc đầu. Nam Ly lại giúp nó phủi sạch bụi bẩn, tươi cười với đứa trẻ khiến nó quên cả khóc.

Thẩm Mặc ngồi trên xe lăn nhìn thấy một màn này, trái tim liền mềm nhũn như bịch bông.

Đúng lúc này, điện thoại của anh reo lên.

“Cậu đúng là điên thât rồi, tôi sớm nghe tin cậu đã thuê đội bắn tỉa từ sớm, cậu biết như vậy rồi mà vẫn còn đến. Cậu ngại mạng mình quá dài à? Không đúng, là cậu cố ý sắp xếp có đúng hay không?”

Thẩm Mặc mặc kệ tin nhắn vẫn điên cuồng nhảy lên màn hình. Anh chỉ chăm chú nhìn Nam Ly, giống như nhìn thấy bảo bối suýt đánh mất của mình nay tìm lại được.

Đúng vậy, Thẩm Mặc đã biết trước Thẩm Chương có ý đồ, nhưng anh vẫn đến. Kỳ thực Thẩm Mặc vẫn đang cược. Cược cô không nhẫn tâm, cược trong lòng cô có anh.

Mà màn cược này, anh cược thắng rồi.

Cho dù phải đánh đổi cả tính mạng, Thẩm Mặc cũng cảm thấy bản thân thắng rồi.

Thấy người đầu dây bên kia lại tiếp tục dùng xong thì bỏ, bơ lác mình đi, Hứa Thần không khỏi tức giận.

“Thằng khốn nhà cậu, cậu còn không trả lời cho tử tế, cậu có tin tôi nói với Nam Ly chuyện cậu giả què hay không?”

“Alo! Alo!”

Đáp lại Hứa Thần là tiếng dập máy đầy phũ phàng, hại cậu ta tức muốn thổ huyết.

Thẩm Mặc vẫn ngồi trên xe lăn, cử động mấy đầu ngón chân của mình. Ngay sau khi Nam Ly quay đầu lại, anh lập tức chuyển về tư thế đơ cứng, chỉ mỉm cười nhìn cô.

Nam Ly thấy tấm chăn đắp lên chân anh bị trượt xuống thì liền cúi nhặt lên, đắp lại lên chân giúp anh.

- Sắp đến giờ uống thuốc rồi, em đưa anh về.

Thẩm Mặc đồng ý.

Dưới lớp chăn, bàn chân không yên phận lại hơi nhúc nhích.

Nhưng chuyện này, khoan hãy nói với Nam Ly đi vậy.

Dù sao thì Thẩm Mặc giả què lâu như vậy, đã sớm giả đến nghiện rồi.

Lúc này, khuôn viên bệnh viện ngập tràn ánh nắng, Nam Ly đẩy anh về phía trước hai người nắm tay nhau, không còn bất cứ trở ngại nào mà quay về.

Còn những chuyện khác, vậy cứ để sau này lại tính tiếp vậy.