Một năm trước.
- Cậu Mặc, ngày mai cô ấy kết hôn rồi, cậu không phải định tác thành cho cô ấy chứ.
Thư ký báo cáo lại tin tức vừa nhận được với Thẩm Mặc, trên máy tính bảng là hình người đàn ông mà Nam Ly sắp cưới.
- Tôi nói thật nhé mắt nhìn của cô Nam Ly cũng tệ quá, một gã tồi như vậy mà cô ấy cũng không nhận ra.
Người bên cạnh vừa cất tiếng, lại nhận được cái lừ mắt của Thẩm Mặc, liền biết điều mà ngậm miệng không nói nữa.
- Vậy bây giờ chúng ta xử lý sao đây ạ? Có cần báo cho cô nam Ly biết hay không?
- Cậu dùng tài khoản nặc danh, gửi bằng chứng ngoại tình của gã cho cô ấy đi.
Trợ lý nhanh chóng nhận lệnh. Cho nên đêm đó, Nam Ly mới biết được sự thật về gã chồng mà mình sắp cưới.
Cô không biết rằng cuộc sống mấy chục ăm qua của mình đều là có người âm thầm giám sát, từng bước cô làm đều được anh dõi theo.
Thẩm Mặc nhìn theo hình ảnh cô đi thử váy cưới, không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy buồn bực.
Anh nhớ lại cái đêm định mệnh vài năm về trước, khi đó, Thẩm Mặc dùng hết sức chạy tới hiện trường, chiếc xe của nhà họ Tống đã lật ngang, hai đương sự đều bất tỉnh.
Mưa rơi nhanh chóng xóa hết mọi dấu vết trên đường nhưng không thể át được mùi khét và lửa lớn vẫn bùng lên dữ dội từ đuôi xe.
Cứu hộ đã được gọi nhưng có lẽ phải rất lâu bọn họ mới đến. Trong đêm tối đó, Thẩm Mặc nghe thấy tiếng khóc của một bé gái.
- Huhu, ba ơi, mẹ ơi.
Anh vượt qua màn mưa tiến về phía chiếc xe, kéo được một cô bé ra khỏi đó. Khi ấy, ba Tống và mẹ Tống vẫn còn chưa bất tỉnh hẳn, bọn họ nhìn thấy anh thì như thấy cứu tinh, không ngừng cầu xin anh.
- Cứu nó, tôi..tôi xin cậu, hãy cứu nó.
Bọn họ dùng bàn tay đã bị thương bê bết máu gắng sức đẩy cô ra ngoài để Thẩm Mặc có thể bế được cô. Nước mưa tạt lên nóc xe, chẳng mấy chốc đã xối ướt người Thẩm Mặc. Anh dùng hết sức kéo cô ra, đến khi Thẩm Mặc quay lại muốn cứu bọn họ, chiếc xe đã phát nổ rồi.
Mãi về sau, tư liệu về vụ tai nạn năm đó mới được điều tra. Đây không phải là vụ tai nạn đơn thuần mà có người đã cố ý sắp xếp. Thế nhưng trái với tính toán ban đầu, người này lại không phải là Thẩm Chương. Vốn dĩ cậu ta còn chưa kịp ra tay thì đã có người khác giở trò.
Dù sao thì năm đó nhà họ Tống cũng đắc tội không ít gia tộc, vô số người chướng mắt cách làm người của Tống lão gia, sớm đã muốn bọn họ biến mất.
Sau khi phát hiện ra sự thật, Thẩm Mặc chỉ thở dài.
- Cậu Mặc, chúng ta phải làm gì với cô bé này bây giờ?
Nam Ly nhỏ tuổi khi đó vì vụ tai nạn mà lâm vào hôn mê, ngay cả thần trí cũng không bình thường. Cứ liên tục nắm tay Thẩm Mặc gọi: Ba ơi, ba ơi!
Ban đầu, Thẩm Mặc muốn đưa cô đến cô nhi viện, nhưng sau đó dường như nghĩ đến cái gì, lại thay đổi chủ ý.
Suốt thời gian đó, cô bé kia chỉ lầm lì ở trong góc phòng, mất đi khả năng nói chuyện, mất đi tự chủ cơ bản nhất của con người.
Cô giống như động vật nhỏ sợ hãi lúc nào cũng trốn trong góc.
- Cậu Mặc, cô bé đó không chịu ăn uống gì cả, nếu cứ để như vậy e rằng…
Thẩm Mặc đi làm về nghe người làm báo cáo lại như vậy, anh nhíu mày, đoạt lấy đồ ăn từ tay người làm rồi đi lên phòng.
- Để tôi.
Nam Ly nhỏ tuổi khi ấy đang trốn vào trong góc, vừa nghe tiếng động mạnh thì lập tức thu mình lại. Thẩm Mặc vẫy tay với cô.
- Lại đây.
Nhưng người kia chẳng hề nhúc nhích.
- Không đói sao? Lại đây tôi đút em ăn.
Cô bé vẫn không di chuyển, chỉ hở ra cặp mắt chăm chú nhìn anh. Thẩm Mặc bất lực, chỉ có thể tự mình bước đến.
- Nào, há miệng.
Anh chưa từng chăm sóc người khác, dĩ nhiên cũng chẳng có kỹ năng gì, giọng nói phát ra cũng là mệnh lệnh lạnh lùng. Cô bé mau chóng quay mặt đi.
Thẩm Mặc có thể mơ hồ nhận ra, Nam Ly bé nhỏ không hề thích mình.
Chí ít thì đối với người trong nhà, cô vẫn có thể an tâm một chút, chỉ riêng Thẩm Mặc là lúc nào cũng bị cô nhìn với ánh mắt đề phòng.
- Tôi sẽ không làm hại em. Nào, đến đây.
Lời dụ dỗ trẻ con cũng không thể kéo cô quay lại, Thẩm Mặc có chút bất lực. Dường như trong kí ức cô vẫn còn hình ảnh anh ngày tai nạn đó, vô thức coi anh là người xấu.
Thẩm Mặc hết sức dỗ dành nhưng chẳng đổi lại được cái gì, lúc này cũng đã có chút mất kiên nhẫn.
- Em muốn chết đói ở đây sao? Sớm đi gặp ba mẹ của em hay sao?
Anh nắm lấy tay của Nam Ly, động tác bất ngờ khiến cô giật thót. Nam Ly hoảng sợ, muốn vùng vẫy tránh khỏi anh nhưng sức lực chênh lệch quá lớn.
Trong miệng cô phát ra những tiếng ấm ức nho nhỏ, hai mắt tức giận nhìn anh. Ngay sau đó, Nam Ly lập tức cúi xuống cắn lên tay của Thẩm Mặc.
Vết cắn sâu hoắm, rỉ máu, nhưng Thẩm Mặc chỉ nhìn cô, không rên một tiếng.
Mãi cho đến lúc cô ngơ ngác ngẩng lên, nhìn thấy ánh mắt anh dường như có chút thất vọng.
- Được rồi, tôi sẽ không lại gần em nữa.
Thẩm Mặc đặt bát cháo xuống bàn, sau đó bước ra ngoài.
Khoảng thời gian đó, không khí giữa hai người vô cùng căng thẳng. Thẩm Mặc luôn lựa lúc cô ngủ say thì mới trở về. Hai người sống chung nhưng lại như sao hôm và sao mai. Chỉ cần nghe tiếng động cơ xe của Thẩm Mặc, Nam Ly sẽ vội vàng trốn vào trong góc.
Thẩm Mặc chỉ có thể chờ người trong nhà báo cáo lại để biết tình trạng của cô.
Hoặc là nhân lúc cô ngủ say thì đến thăm Nam Ly.
Thẩm Mặc hoàn toàn không biết mình đối với cô là loại cảm xúc gì, là của kẻ có tội cảm thấy hối hận muốn bù đắp cho cô, hay là một kẻ vừa trải qua tổn thương vì cái chết của Tô Mạn, nhìn thấy một người tương tự như mình mà đồng cảm.
Đêm đó, Thẩm Mặc bước vào nhà, nhìn thấy Nam Ly bé nhỏ cuộn người trên sofa. Người giúp việc muốn tiến tới đỡ cô về phòng, Thẩm Mặc ra hiệu cho họ đi nghỉ trước.
Anh bước đến, tự mình bế cô lên.
Cơ thể Nam Ly nhẹ bẫng, tựa như chẳng có tí thịt nào. Cô ngủ say trong vòng tay anh chứ không phản kháng như thường lệ.
Thẩm Mặc vững vàng bế cô lên giường. Giữa chừng, Nam Ly bị tỉnh dậy, nhưng dường như vì vẫn còn ngái ngủ, cô chỉ hơi dịu dịu mắt, nhìn thấy anh cũng không hề ngạc nhiên.
- Ba!
Thẩm Mặc nghe thấy cô gọi nhỏ như muỗi kêu, đầu rúc vào người anh tìm kiếm hơi ấm. Thẩm Mặc hơi khựng lại, sau đó lại tiếp tục dỗ cô.
- Ngủ đi.
Đó là lần đầu tiên cô không phản kháng khi ở trước mặt anh, nhưng cũng chỉ là khi không có ý thức.
Sau cùng là Hứa Thần nói cho anh biết, Nam Ly bị ảnh hưởng tinh thần sau vụ tai nạn.
- Tôi biết cậu có ý tốt, nhưng ở bên cạnh cậu không tốt cho sự khôi phục của bệnh nhân. Tôi kiến nghị cậu nên đưa cô bé đó đến một nơi khác trước khi cô ấy biến thành trẻ tự kỷ.
Trước lời khuyên chân thành của Hứa Thần, cuối cùng Thẩm Mặc cũng đồng ý tìm cho Nam Ly một mái ấm mới.
Anh vẫn âm thầm ở phía sau quan sát cô, tìm hiểu mọi thông tin về cô.
Thẩm Mặc nhìn cô dần lớn lên, quên đi những kí ức đau khổ và mất mát ngày nào. Trái tim cô được chữa lành bởi mái ấm mới, có ba mẹ yêu thương, cuộc sống trọn vẹn.
Ngày đó, Thẩm Mặc như cũ đến thăm cô, anh ngồi trên xe, lặng lẽ quan sát Nam Ly từ phía xa, Nam Ly khi đó đã trưởng thành, là một thiếu nữ vừa xinh đẹp vừa tỏa sáng, hoàn toàn khác với dáng vẻ năm ấy.
Cô ôm theo một bao đồ ăn từ trong cốp xe. Khi Nam Ly cúi xuống, chiếc túi giấy bị bung ra, hoa quả rơi xuống đất, lăn về phía trước.
Nam Ly vội vàng cúi người muốn nhặt lấy. Sau đó, tầm mắt cô bắt gặp một đôi giày xa lạ.
Nam Ly đưa tay nhặt nốt quả cam cuối cùng, cô ngẩng đầu, nhìn thấy một người đàn ông tuyệt mĩ.
- Cảm ơn anh.
Nam Ly cảm ơn người đàn ông đưa cam cho mình. Giây phút đó, cô cảm thấy dường như mình đã gặp người này ở đâu nhưng lại chẳng thể nhớ ra nổi.
- Chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu sao?
Trước khi rời đi, cô vẫn không nhịn được mà hỏi anh. Thẩm Mặc không nói gì, chỉ nhìn theo bóng cô rời đi. Nam Ly cảm thấy người đàn ông này có chút kì quặc, nhưng cô cũng không suy nghĩ nhiều mà tiếp tục bước về phía trước.
Hôm nay cô đã hẹn với ba mẹ để dẫn người yêu về ra mắt, bọn họ còn đang đợi cô ở nhà.
Nam Ly bước về phía trước, chẳng hề biết ánh mắt người sau vẫn đang dán chặt về phía cô.
Gió thổi tung mái tóc dài của cô, cũng bắt đầu mối nhân duyên của bọn họ từ khi đó, đã định sẽ dây dưa một kiếp, không thể nào tách rời.