- Thì ra từ lúc đó anh đã để ý đến em rồi. Hóa ra anh là thợ săn hồng hài nhi đấy à?
Nam Ly vừa nói, vừa chỉ tay lên ngực anh vấn tội. Trong trí nhớ mơ hồ của của cô quả thật có một đoạn thời gian như thế, nhưng không biết có phải vì vụ tai nạn không mà cô luôn cảm thấy kí ức của mình với Thẩm Mặc rất mờ nhạt.
Nếu không phải hôm nay anh kể lại, cô cũng không biết mình và Thẩm Mặc từng có một khoảng thời gian như vậy.
Nam Ly tựa trên ngựa anh, được Thẩm Mặc cho xem lại những bức ảnh khi cô còn bé.
Sự việc đã qua rất lâu nhưng đến bây giờ hai người mới có thể thẳng thắn ngồi lại với nhau, nói về vụ tai nạn và kí ức kinh hoàng năm đó.
- Anh không cảm thấy hành vi như vậy giống mấy kẻ biến thái thích rình rập người khác à?
Thẩm Mặc bị cô lên án nhưng chẳng hề cảm thấy không vui.
Đã mấy tháng từ sau vụ việc ầm ĩ kia, truyền thông lắng xuống, vết thương của Thẩm Mặc cũng khỏi, chỉ để lại một vết sẹo xấu xí trên ngực trái. Anh rốt cuộc cũng muốn cùng cô đối diện với chân tướng cuối cùng.
Nam Ly bình tĩnh nghe anh thuật lại về vụ tai nạn, hiểu lầm gần mười năm trời cuối cùng cũng được hóa giải. Trong lòng cô lại cảm thấy trống rỗng vô hạn.
Mọi thứ đến và đi như thể một trò đùa của tạo hóa, đến hiện tại, cô cũng không biết nên trách ai, oán ai, hận ai.
Thế nhưng cô biết, mọi điều Thẩm Mặc làm từ trước đến giờ đều là vì cô, cho dù là tạo nên kí ức giả, cho dù là tìm ba mẹ thay thế, chí ít, Nam Ly cũng được bao bọc mà tiếp tục lớn lên.
Cô gấp cuốn sách ảnh lại, tươi cười.
- Dù sao cũng cảm ơn anh đã cho em một cuộc sống mới trong mười năm qua. Mặc dù những thứ đó không phải là thật nhưng chí ít vẫn khiến em hạnh phúc.
Cô nhìn anh, nói ra lời thật lòng.
- Còn cả chuyện anh giúp em nhìn rõ bộ mặt thật của Khương Thất Thất và Thiệu Quần nữa.
Nam Ly biết, cô có thể tìm ra bằng chứng ngoại tình của hai người bọn họ đều là vì có Thẩm Mặc hỗ trợ.
Lúc này đây, vạt nắng ngoài khu vườn đậu lên gò má cô, làm nổi bật nước da trắng ngần và đôi mắt long lanh của Nam Ly. Khác hoàn toàn với ánh mắt căm hận và sợ hãi nhìn anh khi xưa.
Thẩm Mặc bồi hồi, chạm tay lên má cô.
- Sớm biết như vậy, năm đó tôi không nên nghe lời Hứa Thần để em đi.
Nhiều năm qua, anh vẫn luôn cảm thấy hối hận. Nếu năm đó anh ngoan cố nắm chặt bàn tay này, giữ cô ở bên cạnh mình, rất nhiều chuyện sẽ không xảy ra.
Nam Ly không gặp Thiệu Quần, cũng không bị cuốn vào đống rắc rối này.
- Anh hối hận rồi à?
Thẩm Mặc gác cằm lên vai cô, thành thật.
- Đúng vậy, tôi hối hận rồi.
Nam Ly vốn dĩ chỉ định trêu đùa anh, lại không ngờ nghe thấy Thẩm Mặc nói vậy. Cô cảm nhận được vòng tay anh đang siết chặt, như muốn giữ lấy cô, không muốn Nam Ly rời đi nữa.
- Thẩm Mặc…
Nam Ly khẽ gọi tên anh, đột nhiên thấy Thẩm Mặc nghiêm túc nhìn mình.
- Nam Ly, thực ra tôi vẫn còn một chuyện vẫn luôn giấu em.
Nam Ly nghiêng đầu, chờ anh giải thích.
- Thực ra năm đó, tôi đã không vừa mắt với Thiệu Quần. Tôi cảm thấy mắt em có vấn đề mới có thể nhìn trúng một người như gã.
- Thẩm Mặc
Nam Ly tức giận, muốn vung tay lên đánh anh nhưng đã bị Thẩm Mặc chặn lại.
- Nam Ly, hôm đó tôi không hề tình cờ đến tiệc cưới của em. Tôi đã cố ý đế đó, đợi em ở bên ngoài rất lâu rất lâu rồi.
Thẩm Mặc nhớ lại, khi nghe tin cô kết hôn với Thiệu Quần, trong một phút đó anh đã mất bình tĩnh.
Anh đã âm thầm ở bên cạnh cô, nhìn cô lớn lên, nhìn cô biến thành Nam Ly như bây giờ. Thẩm Mặc không biết cảm xúc đó là gì, nhưng khoảnh khắc đó, anh biết mình không thể trơ mắt nhìn cô bước vào lễ đường.
Thẩm Mặc thủ thỉ.
- Kỳ thực, lúc đó khi ở bên ngoài tôi đã nghĩ rất nhiều thứ. Tôi nghĩ bản thân nên giải thích với em như thế nào về sự có mặt của tôi, hay là nên hỏi em có nhận ra tôi không? Hay là cứ thế mặc kệ tất cả rồi kéo em đi, đánh cho Thiệu Quần một trận rồi mặc kệ em phản kháng mà mang em về biệt thự.
Nam Ly lẳng lặng nghe anh bộc bạch, trái tim dường như vỡ ra điều gì đó.
Hóa ra, đã từng có người luôn ở bên cạnh cô, nhìn cô lớn lên, bầu bạn và chờ đợi cô lâu như vậy.
Chờ đợi một ngày cô quay người, nhận ra anh, bước về phía anh.
- Nam Ly, có lẽ em không biết. Hôm đó tôi đến là để cướp dâu.
- Tôi đã thích em từ rất lâu, rất lâu trước đây rồi.
Giây phút anh vừa dứt lời, Nam Ly thấy Thẩm Mặc hơi căng thẳng, giống như đang chờ đợi đáp án của cô.
Ánh mắt hai người chạm nhau nhưng Nam Ly không đáp. Cô hé môi, sau đó chẳng nói chẳng rằng mà cúi xuống hôn lên môi anh.
- Đây là câu trả lời của em.
- Thực ra em cũng thích anh từ lâu lắm rồi.
Nam Ly nhớ đến những khoảnh khắc mà anh bảo vệ cô, cho dù lời nói châm chọc nhưng vẫn âm thầm ở bên cạnh, xua tan ác mộng của cô. Trái tim cô chẳng biết từ lúc nào đã rung động, chỉ là bản năng không chịu thua vẫn luôn muốn cùng Thẩm Mặc đấu khẩu.
Hai người ôm lấy nhau, dùng hơi ấm để nói cho đối phương biết sự tồn tại của mình. Thẩm Mặc hôn lên môi cô, thành kính như hôn lên món bảo vật mà mình vẫn luôn cất giữ.
Hai người đã mất quá lâu, đi qua nhiều hiểu lầm mới có được ngày hôm nay.
Ngay sau đó, Nam Ly cảm thấy ngón tay mình hơi lành lạnh, cô cúi đầu, nhìn thấy chiếc nhẫn được anh chuẩn bị rất lâu đang chạm lên đầu ngón tay cô.
Thẩm Mặc rời khỏi xe lăn, quỳ xuống trước mặt Nam Ly bằng một chân.
- Nam Ly, em lấy tôi nhé?
Đáp lại ánh mắt chờ đợi của anh, Nam Ly cười, đưa tay ra, nói ra đáp án cuối cùng mà anh vẫn luôn chờ đợi.
- Em đồng ý.
Thẩm Mặc bế cô lên, Nam Ly choàng tay qua vai anh, gió bên ngoài vẫn thổi, hôm nay là một ngày nắng đẹp, con đường của bọn họ vẫn còn rất dài, nhưng hành trình đến đây đã khép lại.
Bởi vì từ nay, không có gì có thể chia cắt được hai người nữa.