Nam Ly vẫn chưa hề chuẩn bị gì cho tình huống này. Cô bấu chặt lấy ga trải giường, vẻ mặt có chút hoảng hốt.
- Chờ…chờ một chút.
Thẩm Mặc chẳng thèm nghe cô giải thích, liền bắt lấy tay của cô đưa lên đỉnh đầu. Nam Ly hoảng sợ thật rồi, tuy rằng cô cảm kích anh là thật, nhưng thực lòng Nam Ly cũng chưa có ý định “lấy thân báo đáp” đâu.
Cô đưa tay muốn đẩy Thẩm Mặc ra, nhưng không ngờ cái tên què này vậy mà cũng khỏe thật. Hai tay anh chống lên sau đầu, nâng đỡ nửa thân mình đang đè lên người Nam Ly.
- Tôi nói là chờ một chút, á…
Nam Ly bị cắn thêm hai cái, cả khuôn mặt đều đỏ bừng. Thấy cô nhạy cảm như vậy, Thẩm Mặc lại trêu đùa cô.
- Vẫn còn là xử nữ, hửm?
Nam Ly xấu hổ vô cùng, sao anh ta có thể dùng khuôn mặt đẹp trai như vậy để nói ra mấy cái lời không đứng đắn thế chứ. Cô thật ân hận vì ban đầu đã nghĩ anh là người tốt.
Bị Thẩm Mặc khiêu khích, Nam Ly cũng đã cảm thấy khó chịu, nhưng vì không muốn chịu thua nên cô vẫn cứng miệng đáp.
- Ai…ai nói tôi là xử nữ chứ? Nói về kinh nghiệm, tôi…tôi còn nhiều hơn anh.
- Tôi là cao thủ tình trường đấy.
Thực ra cô chỉ bốc phét thôi.
Trước kia khi cô yêu Thiệu Quần, thời gian rất lâu nhưng hai người vẫn chưa từng phát sinh quan hệ. Dù được nuôi dưỡng trong môi trường hiện đại, nhưng bản thân Nam Ly lại là người phụ nữ khá truyền thống trong chuyện vợ chồng.
Cô luôn cảm thấy đây là một việc thiêng liêng, có lẽ chỉ nên thực hiện khi hai người đã thực sự thuộc về nhau.
Thẩm Mặc nhướn mày, thổi hơi lên vành tai cô.
- Thế sao? Thật không nhìn ra đấy.
Lỗ tai của Nam Ly nóng bừng, cả mặt cũng đỏ gay như ăn phải ớt. Nhưng nếu bây giờ cô lùi bước, thì chính là thừa nhận mình thua rồi.
Nam Ly ngoan cố không chịu lui, hiện tại cô và Thẩm Mặc đã lấy nhau rồi, chuyện gì tới cũng phải tới.
Lúc này, một cánh tay của Thẩm Mặc đã chạm đến cổ cô, nghe thấy nhịp đập gấp gáp của mạch máu bên dưới, biểu lộ cô đang vô cùng căng thẳng chứ chẳng hề thoải mái như vẻ ngoài thể hiện, Thẩm Mặc không nhịn được mà cười thầm.
Đúng là đồ cứng miệng. Đã vậy, anh lại càng không muốn cho cô đường lui.
Nam Ly cảm nhận được cánh tay của Thẩm Mặc trượt trên cơ thể mình, mỗi khi đi đến đâu đều khiến cô cảm thấy hơi run rẩy.
- Sợ rồi à?
- Ai…ai sợ chứ?
Nam Ly nghe thấy tiếng Thẩm Mặc cười khúc khích. Tên què chết tiệt, thế mà dám trêu đùa cô.
Nam Ly đang muốn phản kháng lại, đột nhiên cảm nhận được một thứ mềm mại dán lên môi cô. Nam Ly trừng lớn mắt, Thẩm Mặc lại cúi đầu, ngậm lấy môi cô.
- Tập trung!
Giọng nói của anh khàn khàn, xem ra là đã thực sự động t/ình rồi. Nam Ly nhắm chặt mắt.
Cảm giác xa lạ xâm chiếm lấy cô, mà lúc này, cánh tay của Thẩm Mặc cũng chẳng hề rảnh rỗi, một tay vẫn nắm chặt lấy tay cô, tay khác lại lần xuống dây áo bên dưới.
Cánh tay của anh tiếp xúc với da thị trơn mịn như một tấm lụa, bàn tay bóp lấy một bên, đẩy áo ngoài bên ngoài xô lên cao, cặp đào trắng mịn như tuyết cứ vậy mà hiện ra trước mắt.
Nam Ly xấu hổ tới đỏ bừng cả mặt. Thẩm Mặc vẫn ôm lấy cô, tiếp tục hôn môi.
Kỹ thuật của người này vô cùng tốt, chẳng mấy chốc đã khiến cô mất hết cảm giác, cả người như có luồng điện chạy qua. Nam Ly hậm hực nghĩ, không biết Thẩm Mặc phải quen bao nhiêu người mới có thể đạt đến trình độ như này.
Tính hiếu thắng của cô lại trỗi dậy, Nam Ly đẩy anh xuống, chẳng nói rằng rằng mà trèo lên người Thẩm Mặc, đảo khách thành chủ.
Thẩm Mặc nhìn cô đang ngồi sấp trên người mình, hai khuy áo bị mở toang, lộ ra áo ng/ực màu đen bên trong, da thịt trắng mịn, nơi cần cổ còn lưu lại vài dấu vết mờ ám.
Khuôn mặt Nam Ly đỏ bừng, một ít mồ hôi tinh mịn thấm vào bên má, làm nổi bật nước da trắng sáng và mái tóc đen nhánh của cô. Bộ dạng hỗn loạn thở không ra hơi này vậy mà lại có chút mê người.
- Tôi đã nói rồi, tôi có kinh nghiệm, hôm nay tôi muốn ở trên.
Thẩm Mặc nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô và cái vẻ hiếu thắng như con nít, rốt cuộc không nhịn được mà híp mắt cười.
Trông cũng đáng yêu ra phết.
- Được, vậy hôm nay phiền cô phí sức rồi.
Anh vừa nói, Nam Ly đã cúi xuống hôn lên khóe môi anh.
Đèn trong phòng vụt tắt, chỉ còn ánh trăng hắt qua cửa sổ, miêu tả khung cảnh trong căn phòng của cặp đôi tân hôn.