Sáng sớm, Nam Ly tỉnh dậy mà cảm thấy toàn thân đau nhức. Khi xuống ăn sáng lại thấy Thẩm Mặc đã dậy từ bao giờ, đang điềm nhiên ngồi trước bàn ăn sáng.
Cô thầm hận Thẩm Mặc đến nghiến răng, cái tên khốn này hôm qua không chịu buông tha cho cô, làm hết lần này đến lần khác, cho đến gần sáng Nam Ly quá mệt mỏi mà thiếp đi.
- Phu nhân, chúng tôi đã hâm nóng lại đồ ăn cho phu nhân rồi ạ.
- Cháu cảm ơn ạ.
Quản gia sai người làm mang một bàn đồ ăn mới đến cho cô, nhìn thấy Thẩm Mặc chẳng có tí mệt mỏi nào, Nam Ly lại càng tức giận, cảm giác cứ như là mình bị lừa.
Nam Ly dứt khoát không thèm để ý tới Thẩm Mặc, mà dường như hôm nay Thẩm Mặc cũng có việc nên chỉ ăn một lát rồi lại chuẩn bị ra ngoài.
Trước khi đi, Thẩm Mặc cố ý nói bằng âm lượng chỉ mình Nam Ly nghe được.
- Ăn nhiều vào không lai ngất xỉu trên giường nhé, cao - thủ - tình - trường.
- Anh....
Nam Ly tức tối, chưa kịp đáp lại thì Thẩm Mặc đã đẩy xe lăn đi xa.
Chiều hôm đó, Nam Ly vào viện thăm bố mẹ, Tôn Triết làm việc rất tốc độ, chẳng mấy chốc đã tìm được một bệnh viện mới cho ba mẹ cô.
Khó khăn lớn nhất của Nam Ly bây giờ là tiền bạc, sau khi hại ba mẹ cô nhập viện, Khương Thất Thất tình nhân của Thiệu Quần đã âm thầm chiếm đoạt gia sản nhà họ Nam.
Cô ta làm giấy tờ chuyển nhượng hết cổ phần, mẹ cô vì phát hiện ra âm mưu muốn ngăn cản mà bị Khương Thất Thất đẩy xuống cầu thang.
Hiện tại, ngoại trừ biệt thự nhà họ Nam, trong tay Nam Ly phải nói là đã không còn tài sản gì nữa.
- Chị Nam Ly, chúng ta không thể để yên cho Khương Thất Thất được.
Nam Ly mím môi, đương nhiên, cô cũng không định để Khương Thất Thất ôm tiền sương máu của ba mẹ cô mà sống sung sướng.
Nhưng trước mắt, vẫn cần một khoản tiền để lo cho ba mẹ cô đã.
- Đây là số tiền tôi dành dụm được, cậu cứ giúp tôi thanh toán tiền viện phí trước. Những khoản khác tôi sẽ cố gắng bù sau.
- Chị Nam Ly, sao chị đột nhiên lại có tiền, không phải chị…
Tôn Triết nhìn cổ tay trống không của cô, lúc này mới hốt hoảng.
- Chị Nam Ly, chị bán chiếc vòng gia truyền đi rồi sao? Sao có thể chứ, đó là đồ ba mẹ chị để lại cho chị mà.
Nam Ly chậc lưỡi, dù sao cũng chỉ là một món đồ, làm sao quan trọng bằng người sống.
- Người còn sống là còn tất cả, đồ vật thì có thể kiếm lại được thôi.
Tuy rằng nói như vậy, nhưng Tôn Triết biết Nam Ly rất yêu thích chiếc vòng này, mấy chục năm qua đều đeo nó không rời, giờ phải bán nó đi, đủ biết cô đã rất khó khăn.
Thực ra, Nam Ly có thể nhờ Thẩm Mặc, với gia sản của anh chỉ cần một câu nói là có thể dễ dàng giải quyết vấn đề. Số tiền này đối với Thẩm Mặc cũng chỉ là tiền lẻ.
Nhưng Nam Ly không muốn mắc nợ Thẩm Mặc quá nhiều, cho nên cô vẫn chọn tự mình giải quyết.
- Được rồi đừng xoắn xuýt nữa, quan trọng là bố mẹ tôi khỏe lại.
–
Khương Thất Thất sau khi nhận được tin từ Thiệu Quần thì vô cùng thất vọng, cô ta vốn dĩ bám vào Thiệu Quần cũng chỉ bởi anh ta đang có hy vọng rất lớn, sau khi nghe tin Thiệu Quần bị người của Thẩm Mặc đánh què hai chân, Khương Thất Thất không muốn rước vào phiền phức cũng bỏ rơi anh ta.
Đều tại anh ta ngu ngốc, cứ cố chấp dây vào người phụ nữ kia làm gì.
Thẩm Mặc. Cô ta lẩm nhẩm cái tên này, Khương Thất Thất dù không phải là người kinh doanh, nhưng Thẩm Mặc quá nổi tiếng, ai mà không biết thế lực nhà họ Thẩm lớn tới mức nào.
Một người đàn ông như thế, vừa khiến người ta kinh sợ, nhưng cũng vô cùng thu hút. Nhìn lại Thiệu Quần bây giờ đã mất tất cả, cô không khỏi khinh thường.
“Tên đần độn, tự đâm đầu vào ngõ cụt.”
Khương Thất Thất chửi đổng một tiếng, sau đó định ra ngoài, chẳng ngờ cô ta vừa mở cửa, một bàn tay đã bóp chặt cổ họng của Khương Thất Thất.
Cô ta sợ hãi, không kịp hét lên thì bàn tay kia đã bịt mọi đường thở của cô.
“Ư..thả…thả..tôi..ra…”
Khương Thất Thất vùng vẫy, tầm mắt cô ta mơ hồ, nhìn thấy Thiệu Quần xui xẻo vừa bị cô ta chửi mắng đang đứng trước mặt.
- Cô muốn đi đâu? Cô chửi ai là đồ đần độn?
Chỉ mới mấy ngày không gặp nhưng Thiệu Quần hiện tại đã khác xưa rất nhiều, Khương Thất Thất nhìn thấy thì lập tức cảm thấy hoảng sợ.
Đầu tóc anh ta bù rù như ăn mày, quần áo rách rưới đầy bụi bặm, hai chân què quặt kéo lê trên mặt đất, đôi mắt trợn trắng, trông cực kỳ dữ tợn.
- Anh..buông em ra.
- Khương Thất Thất? Mấy ngày nay tôi gọi cho cô nhưng cô đều không bắt máy, cô muốn bỏ rơi tôi sao?
- Em…em không có.
Khương Thất Thất bị bóp đến mặt đỏ bừng.
Sau khi biết chuyện Thiệu Quần đắc tội với Thẩm Mặc, còn trở thành gã què, Khương Thất Thất lập tức phủi sạch quan hệ với hắn ta. Không luyến tiếc mà kéo số điện thoại của Thiệu Quần vào danh sách chặn.
Mà đâu chỉ cô ta, đám đàn em bị dạy dỗ hôm đó cũng bỏ chạy, Thiệu Quần bị người ta ném ra ngoài đường. Vết thương của hắn không được chữa trị kịp thời nên mưng mủ, đau đớn dày vò khiến hắn chẳng ra hình người.
Hắn đã tới cầu xin thị trưởng Vương, muốn ông ta giúp mình, nhưng thị trưởng Vương còn chẳng buồn tiếp hắn, trực tiếp sai người kéo hắn ra ngoài.
- Thị trưởng Vương, ngài ngài không thể thấy chết không cứu.
Hắn ở vệ đường gào lên nhưng không ai buồn để ý. Tất cả mọi người đều bỏ rơi hắn, ai nấy đều chỉ lo giữ lấy người. Tất cả mọi người đều sợ có dây dưa với Thiệu Quần sẽ đắc tội Thẩm Mặc.
Ngay cả Khương Thất Thất, người duy nhất hắn nghĩ sẽ ở bên hắn cũng chặn hắn.
Khi Thiệu Quần gọi cô, đầu dây bên kia chỉ còn là những tiếng tút tút vô nghĩa.
Thiệu Quần lê lết thân thể tàn tật, như một kẻ ăn mày hôi hám giữa phố, người khác nhìn thấy hắn cũng phải bịt mũi nhăn mặt.
Hắn ngồi bên vệ đường, ngửa mặt lên trời mà cười lớn.
Căm hận.
Căm hận.
Hắn nhất định phải bắt tất cả những người bỏ rơi hắn, nhục nhã hắn hôm nay phải hối hận.
Hắn thề sẽ trả thù bọn họ, trả thù theo cách tàn độc nhất.
Cứ thế, Thiệu Quần lấy con d/ao găm nhỏ, dắt trong người rồi đến nơi ở của Khương Thất Thất.
Lúc này cô ta cũng hoảng sợ rồi, chỉ có thể nỉ non lấy lòng hắn.
- Em…em thật sự không nghe thấy anh gọi mà, Thiệu Quần, sao anh không đến tìm em.
Thiệu Quần cười khẩy, hắn buông tay ra. Khương Thất Thất thở dốc, thầm chửi Thiệu Quần là tên điên nhưng ngoài mặt lại tươi cười.
- Anh, mấy ngày nay anh đã đi đâu vậy.
Thiệu Quần không nói, hắn ngả ra ghế, vết thương trên người hắn chẳng được chăm sóc kĩ lưỡng nên cứ tái đi tái lại khiến hắn đau không chịu nổi.
- Tìm người đến khám cho tôi, phải bí mật, không được để ai biết.
Khương Thất Thất gật đầu như gà mổ thóc. Lúc này, Thiệu Quần dường như đoán được ý định của cô ta, chỉ cần Khương Thất Thất rời khỏi đây, cô ta sẽ lập tức đi báo cảnh sát, hoặc đơn giản hơn là gửi tin cho đám người Thẩm Mặc.
- Tốt nhất cô đừng làm chuyện gì ngu ngốc, những video của cô và việc cô hại ba mẹ Nam Ly tôi đều có cả đấy.
Khương Thất Thất nghe vậy thì run lên, cô ta chẳng ngờ Thiệu Quần ngoài mặt yêu thương nhưng thực ra vẫn đề phòng cô ta.
Hắn ta vốn là kẻ đa nghi, người duy nhất hắn ta tin tưởng trên cuộc đời này chỉ có bản thân hắn.
- Được, được, em nghe anh, em luôn đứng về phía anh mà.
Khương Thất Thất cười méo xệch, cô ta nhanh chóng đi ra ngoài gọi bác sĩ.
Giờ đây, nếu muốn trốn khỏi con mắt của Thẩm Mặc, Thiệu Quần nhất định phải tìm được nơi trú ẩn tốt. Anh ta vừa ngả người về phía sau, muốn tranh thủ chút ít thời gian ngắn ngủi để nghỉ ngơi.
Tiếng khóa cửa đánh cạch một cái, Thiệu Quần giật mình mở mắt, ngay sau đó, hắn đột nhiên phát hiện ra có điều bất thường.
Nhưng giờ thì đã muộn rồi, Thiệu Quần ngửi thấy mùi xăng trong không khí, ngay sau đó, hắn lao tới cánh cửa muốn phá khóa nhưng không kịp nữa.
Một tiếng “xoẹt” nho nhỏ vang lên trong không khí, ánh sáng rơi vào trong mắt Thiệu Quần.
Là Khương Thất Thất, cô ta không đi gọi bác sĩ mà nhân lúc hắn không chú ý khỏa cửa lại, sau đó phóng hỏa, ý đồ muốn thiêu chết Thiệu Quần.
- Khốn kiếp! Con đi*ếm, mở cửa ra.
Thiệu Quần đập rầm rầm lên cánh cửa nhưng vô dụng.
Mà bên ngoài, Khương Thất Thất chẳng hề mảy may xúc động. Mấy chục năm qua, cô ta nhịn nhục sống ở nhà họ Nam, khó khăn lắm mới có được tài sản, Khương Thất Thất không cho phép ai cướp đi.
Cô ta không dám đắc tội với Thẩm Mặc, lại hận Thiệu Quần quấn lấy mình, hắn là gã điên, Khương Thất Thất không muốn bị gã nắm thóp nên đành phải ra tay trước.
Đời này, Khương Thất Thất hận nhất là người khác dám uy hiếp mình.
Tiền của cô ta, tất cả những thứ của cô ta không ai được phép cướp lấy.
- Thiệu Quần, anh ra đi thanh thản, tài sản của anh tôi sẽ trông coi thật cẩn thận. Mỗi năm sẽ đúng hạn đến thắp hương cho anh.
- Con đi*ếm, mày đúng là một con đi*ếm.
Tiếng gào thét vang lên trong căn phòng cùng với ánh lửa bùng lên dữ dội. Căn nhà này ngoại ô, ít người qua lại, chờ đến khi bọn họ phát hiện ra rồi thì e Thiệu Quần cũng đã thành tro.
Cô và hắn chẳng quen biết, sau đó cứ nói hắn là tên trộm, đột nhập vào nhà cô có ý xấu nhưng bất cẩn làm cháy nhà, tự làm tự chịu là được rồi.
Khương Thất Thất nhìn ngọn lửa dần nuốt chửng lấy ngôi nhà mà cười.
Sở dĩ hai bọn họ có thể đến được với nhau là bởi vì hai bọn họ giống nhau, đều là hai kẻ đ/iên.