Ngày hôm đó, thời sự đưa tin về một vụ cháy lớn ở ngoại ô thành phố. Rất may đám cháy được người đi đường phát hiện rồi tri hô lên, lực lượng cứu hỏa có mặt nhanh chóng rồi dập tắt được.
Khi đọc được tin tức, Nam Ly đang cùng chồng chuẩn bị cho buổi gặp mặt ba mẹ chồng của mình.
Tối nay ba mẹ Thẩm Mặc sẽ về, người anh cả dắt theo chị dâu của Nam Ly và cậu ba du học cũng đặt vé về nước.
- Con là Nam Ly đó sao?
Nhìn thấy cô, Thẩm phu nhân nở nụ cười, Nam Ly cũng rất lễ phép mà chào bà.
- Con chào phu nhân ạ.
- Phu nhân cái gì chứ? Không phải con nên gọi ta là mẹ sao?
Thấy bà dễ gần như vậy, Nam Ly cũng vội vàng đổi xưng hô.
- Mẹ!
Thẩm phu nhân là một người phụ nữ rất xinh đẹp, dù đã ngoài ngũ tuần nhưng nhan sắc được bảo dưỡng rất tốt, thoạt nhìn như chỉ mới hơn ba mươi.
Thẩm lão gia thì ít nói hơn, chỉ đưa mắt đánh giá Nam Ly.
- Chuyện này có chút vội vàng, thằng nhóc này cũng chẳng thông báo gì với chúng ta cả.
- Thông báo để làm gì chứ?
Thẩm Mặc đẩy xe lăn tới, kéo Nam Ly ra phía sau mình.
- Không phải đã thông báo đây rồi sao?
Nam Ly vốn biết Thẩm Mặc độc miệng, nhưng không nghĩ bình thường anh cũng giao tiếp với ba mẹ mình như vậy nên không khỏi ngạc nhiên.
Thẩm lão gia có vẻ không vui nhưng vì thể diện nên cũng không nói nữa. Mẹ anh thấy vậy liền chủ động hòa hoãn không khí.
- Nào nào, lâu lắm gia đình mới đoàn tụ, đừng đứng nữa, ngồi xuống cả đi.
Nam Ly lặng lẽ đến ngồi bên cạnh Thẩm Mặc. Ba của anh ngồi giữa bàn, bên trái là Thẩm phu nhân, bên phải là anh cả của anh Thẩm Thác và chị dâu Từ Nhạc Dao.
Đối diện cô, cậu ba Thẩm Chương vẫy tay chào Nam Ly.
- Chào chị dâu nhỏ.
Nam Ly gật đầu chào bọn họ,
Mẹ Thẩm Mặc giới thiệu mọi người cho cô.
- Con chào anh cả, chào chị dâu, chào cậu ba.
Món chính mau chóng được đưa lên, một bàn tiệc thịnh soạn nhưng không hiểu sao không khí trong phòng ăn cứ âm u khiến Nam Ly chẳng thấy dễ chịu chút nào.
- Thẩm Mặc, dạo này cậu hay quyết định mọi việc nhỉ, cho dù biết cậu không để tâm đến ý kiến của mọi người, nhưng ngay cả ba cũng không nể mặt là sao chứ?
Nam Ly ngửi thấy mùi thuốc súng trên bàn liền lập tức ngừng ăn, lắng tai hóng drama.
- Ý anh là sao?
Thẩm Mặc lạnh nhạt đáp.
- Tôi tự quyết chuyện gì?
- Chuyện kết hôn quan trọng như vậy mà cậu cũng chẳng nói tiếng nào, đột nhiên đùng một cái thông báo cưới vợ, làm chúng tôi chẳng kịp chuẩn bị gì cả.
- Ba, mẹ, hai người cũng bất ngờ đúng không?
Thẩm lão gia không đáp, còn Thẩm phu nhân thì chỉ cười gượng.
- Có..có một chút.
Thẩm Thác vẫn không buông tha tiếp tục nói.
- Còn cả chuyện hôm trước cậu đưa người tới náo loạn bệnh viện nữa, cậu không biết hiện tại ba đang tranh cử sao, nếu sự việc đó lộ ra sẽ có ảnh hưởng như thế nào.
- Thẩm Mặc, cậu càng ngày càng lộng hành rồi đấy.
Cạch!
Tiếng dao dĩa đặt lên bàn vang lên âm thanh chát chúa, Nam Ly bên cạnh thấy sắc mặt Thẩm Mặc đen lại thì cũng có chút run sợ.
- Việc tôi làm, anh quản được sao?
Mùi thuốc súng gay gắt này khiến Nam Ly rốt cuộc không nhịn được mà hít hà. Chỉ mấy phút ngắn ngủi, Nam Ly đã cảm nhận được Thẩm gia này không hòa thuận như vẻ bề ngoài.
Cô âm thầm nuốt nước bọt. Lúc này, vị gia chủ Thẩm gia không nhịn được mà cất lời.
- Đều im lặng hết đi.
- Ba!
- Bảo con im miệng, không nghe thấy sao?
Thẩm Thác bị quát trước mặt mọi người thì mất mặt, anh ta tức giận nhưng lại không thể làm gì được, chỉ có thể cúi đầu, hung hăng trừng mắt nhìn Thẩm Mặc.
Thực ra Nam Ly có nghe người làm to nhỏ, hóng được chút chuyện bát quái. Thẩm Thác dù là anh cả nhưng năng lực kinh doanh lại kém, hiện tại cơ hồ những chỗ tốt đều về tay Thẩm Mặc, anh ta bất mãn với Thẩm Mặc cũng là điều dễ hiểu.
Khi Nam Ly còn đang bận hóng hớt, đột nhiên lại nhìn thấy lạnh sống lưng, cô vừa quay đầu, quả nhiên thấy Thẩm Chương đang nhìn mình.
Không hiểu sao ánh mắt của cậu ta khiến Nam Ly cảm thấy hơi khó chịu, dù khóe mắt Thẩm Chương cong lên nhưng trong đó lại không hề có ý cười, nhìn cứ như một con cáo.
Sau bữa tối không mấy vui vẻ đó, Nam Ly ra ngoài đi dạo, nhớ đến chú chó labolado và cái chuồng chó hôm trước mình nhận nhầm, cô liền đi về phía đó.
Đúng lúc này, một tiếng sủa rất lớn vang lên khiến Nam ly giật mình.
Cô vừa quay đầu đã thấy một con chó săn dữ tợn đang nhe răng nhìn mình. Nam Ly sợ đến mức hồn vía lên mây, con chó kia vừa thấy cô thì lập tức lao đến.
- Á!
Nam Ly hét lên một tiếng, ngay khi răng nanh của con chó sắp chạm đến cô, Nam Ly ngã mạnh ra đất, cánh tay trượt trên đá rướm máu.
Cô chờ đợi cơn đau đớn trong tưởng tượng nhưng lại không thấy gì, đổi lại là một tiếng cười thích thú.
- Chị dâu nhỏ, dọa chị sợ rồi sao?
Nam Ly mở mắt, nhìn thấy con chó kia đã bị giữ lại, nó vẫn nhìn chằm chằm Nam Ly, nhe hàm răng khủng bố.
- Chó tôi nuôi, rất khôn, sẽ không tùy tiện cắn người đâu.
Mặc dù Thẩm Chương nói vậy nhưng Nam Ly chẳng hề cảm thấy yên tâm tí nào.
Nam Ly không có thiện cảm với cậu em chồng này, cậu ta có một vẻ ngông cuồng và hoang dã như loài thú hoang chưa được người ta thuần hóa. Mọi thứ trên người đều toát ra hơi thở điên dại.
- Tôi không sao.
Nam Ly vừa nói, vừa cố ý lùi ra xa con chó kia, mà nó vẫn nhìn chằm chằm Nam Ly như nhìn con mồi. Thẩm Chương vuốt ve đầu nó.
- Nhìn kĩ nhé, đây là chị dâu tương lai, mày không được cắn chị dâu đâu đấy.
Hắn lắc lắc đầu con chó, với người khác thì sẽ nghĩ đây là một hành động vô hại, nhưng Nam Ly từng được học huấn luyện thú cưng.
Với loại chó thông minh như chó săn, chỉ cần được huấn luyện sẽ hiểu các mệnh lệnh của chủ nhân.
Mà hành động của Thẩm Chương vừa làm chính là đang khích lệ nó, hàm ý chính là.
“Cắn cô ta! Cắn ch/ết cô ta!”
Nam Ly sợ đến tái mặt nhưng không dám biểu hiện.
Bây giờ cô ở chỗ tối, nếu hét lên thì người làm cũng không cứu kịp. Hơn nữa, Nam Ly vẫn tin cậu ta không dám lộ liễu như vậy.
Nhưng dưới sự vuốt ve của Thẩm Chương, con chó không những không bình tĩnh mà càng kích động, nó gầm gừ nhìn Nam Ly.
- Tôi…tôi về trước đây.
Nam Ly định kiếm cớ chuồn trước, nhưng Thẩm Chương lại cố ý chặn cô lại. Hắn híp mắt cười.
- Chị dâu nhỏ, chị muốn chăm chó của anh Thẩm Mặc sao? Hóa ra chị cũng rất thích chó nhỉ, vậy là giống em rồi.
Nam Ly cười khan.
- Tôi chỉ tình cờ đi ra đây đi dạo thôi.
- Thế à?
Thẩm Chương vuốt vuốt lưng con chó, thấy nó cứ kêu ư ử thì nạt.
- Mày làm sao đấy? Dọa chị dâu nhỏ sợ rồi kia kìa.
- Hay là mày ăn chưa no hả, thèm thịt rồi có đúng không?
Cậu ta vừa nói vừa nhìn về phía Nam Ly, cô lúc này đã hoảng sợ, nuốt nước bọt đánh ực một cái, cố tỏ ra bình tĩnh.
Cô lùi về sau một bước, đúng lúc này, gót dày của Nam Ly chạm phải thứ gì đó vừa ướt vừa dính, cô vừa quay lại, cảnh tượng sau đó liền khiến Nam Ly sững sờ.
Con chó Labolador mà Thẩm Mặc nuôi đã bị cắn ch/ết từ lúc nào, đang nằm ở một góc, máu tươi tràn ra cả bãi cỏ.
Nam Ly vừa nhìn thấy liền run rẩy, nhìn vết cắn dữ tợn trên cổ nó trông chẳng khác nào bị thú vật cắn xé, Nam Ly suýt thì nôn mửa.
- Ôi, hôm nay em cho Mao Cầu về chơi, vốn định chơi một chút ai dè nó lại bất cẩn như vậy. Chị Nam Ly, chút nữa anh Thẩm Mặc có hỏi tội em, chị phải làm chứng cho em đấy nhé, không phải Mao Cầu của em cố ý đâu.
Nam Ly nhìn gương mặt tươi cười của cậu ta thì chỉ cảm thấy ghê sợ, mặt cô tái lại, siết chặt tay nói.
- Nó chỉ là một con chó thôi, sao cậu có thể ra tay chứ?
Thẩm Chương nghiêng đầu khó hiểu.
- Chị nói gì thế? Là bọn s/úc v/ật chơi với nhau quá trớn thôi mà.
Nam Ly cảm thấy không thể nào giao tiếp với một kẻ đ/iên như cậu ta, cô vội vàng quay người đi trước. Giọng của Thẩm Chương lại vang lên phía sau.
- Mới như thế này đã sợ rồi sao?
Cậu ta áp bức Nam Ly, cô chỉ đành lùi về phía sau, cho đến khi lưng dán vào vách tường. Thẩm Chương nhe răng nói.
- Sao chị lại run thế? Chị sợ em sao?
- Cậu…máu lạnh.
Nam Ly nghe thấy cậu ta cười nhạt.
- Máu lạnh? hahahah
- Làm sao mà bằng chồng chị được chứ. À, chắc chị vẫn còn đang nghĩ anh tôi là người tốt lắm nhỉ.
Cậu ta nheo mắt nhìn Nam Ly, mà lời nói sau đó của Thẩm Chương càng khiến Nam Ly rét lạnh.
- Chị Nam Ly, chị có biết chồng chị, anh trai của tôi, Thẩm Mặc, từng gi/ết người không?