- Tôi…tôi không tin.
Nam Ly vừa nói, Thẩm Chương lại cười cười như muốn tiết lộ bí mật động trời lắm, đúng lúc này, một giọng nói vang lên từ phía sau, cắt đứt cuộc trò chuyện của bọn họ.
- Hai người làm gì ở đây vậy?
Xe lăn lộc cộc tiến về phía bọn họ, Nam Ly nhìn thấy Thẩm Mặc thì như nhìn thấy cứu tinh, vội vã chạy về phía anh.
Thấy sắc mặt cô tái mét còn Thẩm Chương thì đang tươi cười, Thẩm Mặc nhíu mày, dùng tay kéo cô ra phía sau lưng mình. Cho dù Thẩm Mặc chỉ đang ngồi trên xe lăn, nhưng Nam Ly vẫn vô thức cảm thấy được bảo hộ, bờ vai anh vững chãi mà vô cùng an toàn.
- Ơ kìa, em chỉ đang cùng chị dâu nhỏ nói chuyện phiếm thôi mà.
Thẩm Chương bày ra vẻ mặt vô tội, nói.
- Đừng có nói là anh ghen rồi đấy nhé?
- Mẹ đang tìm cậu.
Thấy Thẩm Mặc đuổi khéo, Thẩm Chương cũng không nán lại nữa, hắn cười cười vẫy tay với Nam Ly.
- Chị dâu nhỏ, lần sau chúng ta lại nói chuyện tiếp nhé.
Biến mẹ cậu đi.
Nam Ly chởi thầm trong bụng, cô không bao giờ muốn cùng gã em chồng này nói chuyện riêng thêm một lần nào nữa.
Đợi bóng Thẩm Chương kéo con chó đi rồi, Nam Ly mới khẽ thở phào một tiếng. Cái nhà này rốt cuộc là có ai bình thường không hả, một người què, một người lầm lì, một người đ/iên khùng.
Nam Ly đột nhiên cảm thấy mình dường như đã bước chân vào một nơi không nên tới.
- Bị dọa sợ rồi à?
Thẩm Mặc nhìn thấy Nam Ly ngây ra thì hỏi han cô, Nam Ly lắc đầu rồi lại gật đầu.
- Lần sau không có việc gì thì cách xa nó chút.
Thẩm Mặc thiện tâm nhắc nhở cô.
- Còn có con chó của nó nữa. Nó từng c/ắn chết người đấy.
Nam Ly nhớ đến dáng vẻ của con chó labolador tội nghiệp và hành động của Thẩm Chương lúc nãy, không nhịn được mà rùng mình.
–
Sau buổi họp gia đình nhàm chán, gia đình của Thẩm Mặc lại tách ra, ai ở đâu thì về đó. Nam Ly cũng không cần lo lắng chuyện mẹ chồng nàng dâu.
Chỉ có Thẩm Chương là cứ ở rịt trong nhà chẳng chịu đi, còn mặt dày nói.
- Học kỳ tới là em được nghỉ rồi, hay là anh chị cho em tá túc ở chỗ này mấy tháng nhé.
Cậu ta đang ngả ngớn trên bàn ăn sáng, xoay xoay cái nĩa trong tay rồi cắm vào miếng thịt, một ít sốt màu đỏ bắn ra, nhìn giống như máu bắn lên tay của Thẩm Chương.
Nam Ly sốt ruột gần chết, muốn ra ám hiệu cho Thẩm Mặc đuổi cậu ta đi, ai ngờ cô nháy đến muốn liệt cả mắt, Thẩm Mặc lại chẳng bắt sóng được tí nào.
- Sao không đến chỗ anh cả?
- Không không, chỗ anh cả chán lắm, không vui bằng chỗ anh được.
Vừa nói Thẩm Chương vừa đánh mắt nhìn Nam Ly. Lúc này đây nội tâm cô đã bắt đầu đánh lô tô.
- Tùy cậu.
Nghe thấy Thẩm Mặc nói vậy, Nam Ly thật chỉ muốn tiến lên kí đầu gã chồng của mình.
- Em biết anh thương em nhất mà.
Thẩm Chương cười híp mắt, còn Nam Ly thì siết chặt nắm tay.
Chiều hôm đó, Thẩm Mặc đang xử lý công việc trong phòng riêng thì thấy Nam Ly hùng hổ đẩy cửa phòng đi vào.
- Sao anh lại để cậu ta ở lại đây chứ?
- Có vấn đề gì?
- Không phải anh bảo tôi cách xa cậu ta sao, cậu ta về đây ở, tôi cách xa kiểu gì? Hả? Hả?
Nam Ly trách móc Thẩm Mặc, nhưng anh chỉ cười nhẹ.
- Hóa ra cô cũng biết sợ à, cao thủ tình trường nhìn vậy mà cũng nhát gan ghê nhỉ.
Nhớ đến bộ dạng của cô trước mặt mình thì hùng hùng hổ hổ, ngay cả gã chồng cũ bị ức hiếp cũng dám đứng lên phản kháng mà lại sợ một thằng nhóc như vậy, Thẩm Mặc liền cảm thấy có chút buồn cười.
- Nhưng mà…nhưng mà…
Thấy cô vẫn còn xoắn xuýt, Thẩm Mặc lại nói.
- Có tôi ở đây, cô sợ cái gì chứ?
Vốn dĩ là một câu nói rất bình thường nhưng Nam Ly nghe ra được ý tứ bảo vệ trong đó liền cảm thấy bối rối. Chưa kịp đáp thì Thẩm Mặc lại đâm chọt.
- Yên tâm nhé, kỹ thuật của cô rất tốt, tôi vẫn còn thích cô nên sẽ không để ai đụng vào cô đâu.
Đù má con người anh đúng là chẳng thể nào tử tế được quá mười phút.
Nam Ly hậm hực bỏ ra khỏi phòng.
Sau tối hôm qua, Thẩm Mặc đã sai người xích con chó của Thẩm Chương lại, mặc cho cậu ta gào thét ôm lấy con chó khóc rống lên cứ như nó bị phán tù chung thân. Thẩm Mặc vẫn lạnh lùng.
- Muốn ở lại đây thì phải nghe lời tôi, còn không, cả cậu và nó đều cầm đồ rồi cút ra khỏi nhà.
Nam Ly thấy con chó bị rọ mõm lại thì mới thoáng yên tâm hơn một chút. Ngẫm nghĩ lại, Thẩm Mặc đúng là có hơi độc mồm độc miệng, nhưng hành động thì đều nhanh gọn dứt khoát, Nam Ly không nhịn được mà cảm thấy anh vẫn khá là đáng tin.
Tối đó, cô vừa sấy tóc vừa đọc báo, lại nhận được tin tức Tôn Triết gửi đến.
- Chị Nam Ly, chị xem Khương Thất Thất cô ta trơ tráo đến mức nào.
Nam Ly mở thông báo, liền thấy công ty của ba cô ra văn bản triệu tập cuộc họp đại hội đồng cổ đông vào cuối tháng nàyị. Nội dung chính là muốn bãi nhiệm chủ tịch lâm thời - cũng chính là ba của cô.
Bên dưới thông báo, có rất nhiều người ủng hộ cô ta.
Từ sau khi ba cô gặp nạn, cả công ty đã đứng trên bờ vực phá sản, mà Khương Thất Thất lợi dụng thời điểm này để mua chuộc lòng người, cho các cổ động khác rất nhiều lợi ích để bọn họ đồng loạt đứng về phía cô ta.
- Ba chị đúng là đã nuôi ong tay áo rồi.
Nam Ly đọc tin tức mà cười lạnh, dã tâm của Khương Thất Thất quá lớn, cô ta dù được nhà họ Nam nuôi dưỡng nhưng trong lòng lúc nào cũng nảy sinh ý nghĩ ghen tị, muốn đạp đổ hết tất cả mọi thứ của Nam Ly.
Nhưng lần này, Nam Ly sẽ không bỏ qua cho cô ta nữa.
- Đừng lo, cô ta không đắc ý được lâu đâu.
- Ai đắc ý cái gì hả?
Tiếng xe lăn lộc cộc báo hiệu Thẩm Mặc cũng vừa tắm xong đi về phòng, Nam Ly vội cúp máy.
- Cậu yên tâm, cuộc họp hôm đó tôi nhất định sẽ đến.
Sau khi gác máy, cô lại hướng Thẩm Mặc giải thích.
- Không có chuyện gì cả, chỉ là một việc nhỏ cần phải giải quyết thôi.
Thẩm Mặc hử một tiếng, nói.
- Chuyện của Khương Thất Thất à?
Nam Ly trố mắt.
- Sao…sao anh biết?
Thẩm Mặc điềm nhiên đáp như cô hỏi cái gì rất ngớ ngẩn.
- Từ lúc cô bước chân vào đây, toàn bộ tư liệu về cô đã được gửi tới mặt bàn của tôi. Nam tiểu thư, cô không nghĩ tôi sẽ mù quáng kết hôn với một người xa lạ mà không tìm hiểu tí ti nào về cô ta à?
Nam Ly cứng họng, cô không ngờ đối mình chỉ là một mối nhân duyên tình cờ, nhưng Thẩm Mặc thì lại không như vậy. Toàn bộ thông tin của cô anh đều nắm rõ, cho nên mới biết việc Thiệu Quần cố ý làm khó cô, biết cả chuyện đứa con nuôi Khương Thất Thất ăn cháo đá bát.
Thực ra, Nam Ly cũng hơi khó hiểu. Với điều kiện và nhan sắc của Thẩm Mặc, tại sao anh lại muốn lấy cô kia chứ?
Cho dù anh bị què, nhưng chỉ cần Thẩm Mặc hô một tiếng, sẽ có vô vàn cô gái lập tức sà đến bên anh.
Nam Ly tuyệt đối không tin chuyện này là tình cờ.
- Sao vậy? Thật sự không cần tôi giúp à?
Thấy Nam Ly rơi vào trầm tư, chẳng biết là đang suy nghĩ cái gì, Thẩm Mặc khó có được một lần chủ động muốn giúp đỡ cô. Không ngờ Nam Ly lại từ chối.
- Không cần, việc này tôi có thể tự giải quyết được.
Thấy vợ của mình tự tin như vậy, Thẩm Mặc cũng hơi bất ngờ, anh nhướn mày “Ồ!” một tiếng.
Nam Ly kiêu ngạo nói.
- Chỉ là một Khương Thất Thất nho nhỏ, tôi còn không đối phó được sao?
- Anh chỉ cần ngồi đó, chờ xem tôi trừng trị cô ta như thế nào.
Những gì Khương Thất Thất làm với nhà họ Nam, Nam Ly nhất định sẽ bắt cô ta trả giá bằng hết.