"Buông ... buông tôi ra"

"Tên khối khiếp, mau buông tôi ra"

Thẩm Nguyệt An gục đầu, liên tục cào cấu móng tay vào khuỷu tay Dương Tôn, vùng vẫy muốn thoát. Thế nhưng sức lực của cô sao bì lại người đàn ông to khỏe kia? Đặc biệt là còn đang trong tình trạng nhiễm thuốc.

"Em gái, không cần nôn nóng! Để lát nữa bọn anh làm em sung sướng."

Dương Tôn cười phá lên, bàn tay mò xuống sờ soạng eo Thẩm Nguyệt An. Cô run run mắng chửi, liền bị anh ta bịt miệng, men theo lối cầu thang hẹp, lên trên lầu.

Đứng trước một căn phòng ngay góc cuối hành lang trên lầu hai, Dương Tôn tra chìa khóa mở cửa. Vào trong tiện tay bật đèn, sau đó đẩu ngã Thẩm Nguyện An nằm xuống chiếc giường lớn.

Anh ta lấy điện thoại ra, gọi cho Huấn Nam.

"Thế nào rồi? Mày có lên không? Hay là tao làm trước vài hiệp nhé?"

"Đợi đó thằng chó. Bạn bè có phúc cùng hưởng chứ!"

Hóa ra Dương Tôn và Huấn Nam đã lên kế hoạch từ trước, mượn bữa tiệc sinh nhật này muốn dụ dỗ hai cô bạn của Triệu Minh Hà, chuốc thuốc hòng dở trò đồi bại. Bọn chúng bàn bàn, mỗi người sẽ chơi đùa với một cô. Thẩm Nguyệt An của Dương Tôn, còn Lý Bội Sam nhường cho Huấn Nam thưởng thức.

Thế nhưng bọn chúng không ngờ được Lý Bội Sam lại không đến, nên bây giờ chỉ còn một con mồi béo bở là Thẩm Nguyệt An. Dương Tôn nhìn cơ thể nõn nà trước mặt, tặc lưỡi tiếc rẻ. Thơm ngon như vậy mà phải chia cho Dương Tôn, quả thật không đáng.

"Mày đuổi khéo con bồ mày đi rồi lên đây, đừng để tao chờ lâu, nhịn không nổi." Dương Tôn nói xong tắt điện thoại, nhét vào túi quần.

Anh ta tiến về phía giường, nhìn bầu ngực căng đầy được che chắn sau lớp vải, liếm môi thèm thuồng. Đôi tay kéo hai chân Thẩm Nguyệt An buông thõng xuống sàn, cúi xuống cới quai giày cao gót.

"Em gái, chúng ta dạo đầu một chút nhé?"

"Đừng ... Đừng đụng vào tôi."

Thẩm Nguyệt An vẫn còn lý trí, thế nhưng cơ thể bủn rủn không thể kháng cự được. Cô cảm nhận bàn tay gớm ghiếc khia đang vuốt dọc đùi mình, mỗi chuyển động của anh ta đề khiến lông mao trên người cô dựng đứng lên, từng mạch máu như muốn nổ tung tại chỗ.

Dương Tôn luồn tay ra sau lưng Thẩm Nguyệt An, thẳng thừng kéo khóa váy của cô xuống.

"Không. Dừng.. dừng lại!"

"Chà, em nói xem anh có phải là người đầu tiên không? Thằng bạn trai của em chưa chắc đã được cái phúc phần này, đúng chứ?"

Dương Tôn nắm cổ váy lôi tuột xuống, bầu ngực tròn trịa ôm ấp sau lớp miếng dán ngực. Mặc cho Thâm Nguyệt An bật khóc, Dương Tôn vẫn không hề để ý. Ngay khi anh ta định dùng tay bóc lớp màng bảo vệ kia ra, bên ngoài lại truyền đến âm thanh gõ cửa liên tục.

"Không gấp, không gấp! Tao vẫn còn đang đợi mày đây."

Cửa mở ra, ngay khi nhìn thấy người đứng trước mặt, Dương Tôn đứng hình mất mấy giây.

Không phải Huấn Nam

Cũng không phải nhân viên của quán Bar

"Nguyệt An đâu?"

Triệu Linh muốn xông vào trong phòng, thế nhưng bị Dương Tôn giơ tay chặn cửa.

Lần trước ăn cơm ở Căng tin, thông qua Lý Bội Sam và Triệu Minh Hà, anh ta cũng biết chút thông tin về Triệu Linh.

Nghe nói là người văn võ song toàn, Dương Tôn cũng có chút dè chừng.

Nhưng bây giờ anh ta nghĩ lại, dù sao cũng chỉ là một đứa con gái. Với vóc dáng nhỏ nhắn này, đánh đấm cái gì?

"Không biết! Tôi mới uống một chút, hiện tại buồn ngủ lắm. Phiền cô đi cho."

Dương Tôn ngả ngón, đem nụ cười lưu manh thường đi chọc ghẹo mất cô gái khác, nghiêng đầu nhìn Triệu Linh.

"Hay là muốn ngủ chung không? Chúng ta cùng nhau vui vẻ một bữa?"

Bụp!

Thình lình, một cú đấm nội lực dội thẳng vào giữ ngực Dương Tôn.

"Hức... hức..."

Nghe tiếng động bên trong, Triệu Linh bày đẩy ngã Dương Tôn xông vào, quả nhiên nhìn thấy Thẩm Nguyệt An đang nằm rũ rượi trên giường.

"Nguyệt An, em sao rồi? Mau tỉnh dậy đi! Là chị... Triệu Linh đây."

Dương Tôn nhân lúc Triệu Linh mất cảnh giác, từ phía sau dùng vật trang trí đặt trên bàn, đánh mạnh vào sau gáy cô ấy. Triệu Linh mất đà ngã gục về phía trước, vươn tay ôm lấy đầu, choáng váng.

Anh ta móc điện thoại ra, gọi cho Huấn Nam thêm một cuộc.

"Lên đây nhanh đi! Mày nhớ con nhỏ Triệu Linh ở trường Bắc Thâm gì chứ? Không hiểu sao nó biết mà mò đến"

Nhìn xuống giường thấy hai cô em xinh đẹp, Dương Tôn cúi xuống gần Triệu Linh, nhếch môi cười khẩy:

"Là mày tự tìm đến đó. Tuy có hơi xếch xược, nhưng cái lỗ dưới có thể làm thỏa mãn anh em tao là được."

Có điều, anh ta nào biết lời nói tục tĩu vừa rồi đã hoàn toàn chọc điên Triệu Linh.

Chỉ thấy ánh mắt cô ấy dần thay đổi, một cú xoay người, Triệu Linh vung cao cẳng chân, một cước đạp thẳng vào chính giữa khuông mặt tên khốn trước mặt.

"Á... "

Triệu Linh lao đến chỗ Dương Tôn, tặng cho anh ta liên hoàn đấm. Dương Tôn có mắt như mù, mới không biết cô ấy theo anh trai mình đi học võ từ năm ba tuổi.

"Hực... hực..."

Để một lát nữa tao nhét mặt mày xuống bồn cầu, cho mày cảm nhận nước trong hố ga thối cỡ nào nhé?" Triệu Linh vừa nghiến răng, vừ bẻ tay đầy sảng khoái.

Gây hần với ai thì được, gấy với Triệu Linh, Dương Tôn thảm thật rồi.