Triệu Linh vốn định tẩn cho Dương Tôn thêm một trận nữa, thế nhưng chuyện quan trọng trước mắt vẫn là đưa Thẩm Nguyệt An rời khỏi nơi này.

Mặc kệ Dương Tôn nằm chết di trên sàn, Triệu Linh nhanh chóng đến bên giường, kéo lại khóa váy rồi dìu Thẩm Nguyệt An đứng dậy. Thế nhưng hai người vừa ra đến cửa đã dụng phải Huấn Nam dẫn theo một đám người.

“Muốn chạy? Đâu có dễ như vậy!”

Triệu Linh bóp chặt nắm đấm, không nói nhiều, trực tiếp để Thẩm Nguyệt An ngồi xuống ghế rồi xông vào đánh nhau với đám người kia. 

Đánh từ trong phòng ra đến bên ngoài, cho đến khi nghe tiếng động rầm rầm ở phía cầu thang, Triệu Linh liền nở một nụ cười đắc ý.

“Đến rồi!”

Tống Thanh Phong mang người đến. Hắn vẫn cẩn thận bịt kín mặt để không bị người khác phát hiện. Một trận ẩu đả xảy ra, có kẻ còn liều lĩnh rút dao xông vào ứng chiến.

“Nguyệt An, em sao rồi? Sao rồi?” Tống Thanh Phong chạy đến chỗ Thẩm Nguyệt An, lay mạnh bả vai cô nhưng cô không còn tỉnh táo nữa.

“Nóng, nóng quá...!”. Thấy vậy, Triệu Linh liền nói: “Anh đưa Nguyệt An rời đi trước đi. Chỗ này để cho em...”

“Không. Triệu Linh, em giúp anh dìu cô ấy ra xe.” Tống Thanh Phong đưa chìa khóa xe cho Triệu Linh, sao đó sai hai đàn em đi theo hộ tống cô ấy.

Triệu Linh vẫn còn thấy chướng mắt Dương Tôn. Cô hất mặt về phía tên khốn ngồi co người ở một góc ôm đầu rên rỉ, nói với Tống Thanh Phong:

“Anh đánh thì đánh nhẹ thôi, đừng để xảy ra án mạng. Với lại, một lát nữa úp mặt tên chó này vào bồn cầu giúp em.”

Tống Thanh Phong đang căng thẳng, lại không nhịn được mà bật cười trước câu nói này. Cũng không biết tên khốn kia đã làm gì đắc tội với cô ấy.

“Được. Mau đưa Nguyệt An rời đi đi.”

Ít ai biết, Tống Thanh Phong là người luyện võ, hơn nữa đánh đấm cũng rất giỏi. Một mình hắn chấp ba tên kể cả cầm vũ khí cũng không làm khó được hắn.

Chỉ là tối nay hắn không có hứng thú dạy dỗ đám trẻ ranh này. Vợ nhỏ của hắn đang không ổn, Tống Thanh Phong vẫn phải nên đi xem tình hình của cô trước đã.

“Trần Tường, chỗ này giao cho cậu. Xử lý sạch sẽ một chút.”

“Đã nghe lời Triệu Linh nói chứ. Nhớ thực hiện.”

Hắn căn dặn xong, sau đó đi ra vị trí đỗ xe của mình.

“Nguyệt An, em sao vậy? Đừng làm anh sợ...”

“Em khó chịu quá. Ưm... nóng, nóng lắm...”

Tống Thanh Phong liền lấy nước rửa mặt cho Thẩm Nguyệt An nhưng không có tác dụng. Cô thở dốc từng nhịp, cả người nóng ran lên, quằn quại như bị lửa đốt.

“Thanh Phong, hình như em ấy bị hạ dược rồi. Làm sao? Phải làm sao đây?”

“Triệu Linh, em mau lái xe đi.”

Tống Thanh Phong ngồi ở phía sau, ôm lấy Thẩm Nguyệt An. Cô như cá gặp nước, quấn lấy người hắn. Tay choàng qua vai, môi tìm đến cần cổ Tống Thanh Phong mà hôn hít.

“Em nóng quá! Thanh Phong, em... em khó chịu...”

Thẩm Nguyệt An đưa tay kéo mạnh cổ váy, giật cho khóa kéo sau lưng mình bung ra. Cô hoàn toàn mất kiểm soát, không còn ý thức được trong xe còn có Triệu Linh. Cơ thể ngứa ngáy như đang có hàng trăm con kiến bò quanh, thật sự không thể nhịn thêm nữa.

“Cho em... cho em đi...”

Thẩm Nguyệt An nức nở bật khóc. Cô lao vào Tống Thanh Phong, ngấu nghiến hôn hắn. Triệu Linh vẫn tập trung lái xe, mặt điềm nhiên như không có chuyện gì.

Thế nhưng, mọi diễn biến ở phía sau đều không thể qua được tầm mắt.

Tống Thanh Phong giữ lấy đôi tay càn quấy của vợ nhỏ, vươn người chạm vào nút bấm. Ngay tức khắc, vách ngăn riêng tư giữa khoang xe được hạ xuống, phần đệm ghế ngồi cũng được kéo dài ra, biến thành một chiếc giường nhỏ.

Thẩm Nguyệt An nằm dưới thân Tống Thanh Phong, đôi gò bồng căng cứng, nhức nhối vô cùng khó chịu.

Bắp đùi cọ xát vào nhau, bên dưới không ngừng co bóp. Đôi mắt Thẩm Nguyệt An ướt lệ, miệng nhỏ nỉ non cầu xin Tống Thanh Phong thỏa mãn mình. Thuốc phát huy tác dụng đến đỉnh điểm, nếu dục vọng trong người Thẩm Nguyệt An còn không được dập tắt, cô sẽ nổ tung mất.

“Thanh Phong, ưm...”

Thẩm Nguyệt An khều tay cởi áo khóa quần hắn, từng động tác uốn éo khiêu gợi mời gọi. Chẳng mấy chốc, hai người đã tiến vào cuộc giao hợp. Tống Thanh Phong chuẩn xác đem con cự long của mình lấp đầy khoảng trống, nhịp nhàng đâm chọc.

“Ưm... mạnh nữa lên, a ư.....”

“Con bé hư hỏng, nhìn xem em bị thuốc làm cho biến thành bộ dạng gì rồi hử?”

Tống Thanh Phong thúc mạnh một đợt, có chút tức giận khi nhìn thấy bộ dạng phóng túng của Thẩm Nguyệt An. Hắn bóp mạnh vào cặp đào trắng mịn, há miệng ngoạm lấy gò bồng đẩy đà, hung hăng để lại dấu răng trừng phạt.

Thẩm Nguyệt An lại thoải mái rên rỉ, âm điệu ngâm nga gợi tình. Cũng may tấm chắn trong xe còn có tác dụng cách âm, cho nên Triệu Linh ngồi ở ghế lái không thể nghe thấy động tĩnh ở phía sau được.

Cho đến khi chiếc xe dừng lại, hai người bên trong vẫn quấn quýt vào nhau. Triệu Linh không làm phiền, chỉ Để lại cho Tống Thanh Phong một tin nhắn rồi rời đi.

Màn mây mưa kịch liệt cũng kết thúc. Thẩm Nguyệt An nằm xụi lơ trong vòng tay Tống Thanh Phong, cơ thể ướt át đầy mồ hôi cùng dịch vị tình ái.

Tống Thanh Phong đọc tin nhắn trong điện thoại, mới biết Triệu Linh đã rời đi.

Hiện tại, hai người đang ở trong biệt thự riêng của hắn.

Nhắn vội một câu cảm ơn, sau đó Tống Thanh Phong lấy chiếc áo vest của mình, quấn quanh người Thẩm Nguyệt An, ôm cô vào trong.

Nhìn Thẩm Nguyệt An nằm ngủ ngon lành trên chiếc giường lớn, Tống Thanh Phong lau mồ hôi ướt đẫm trên trán cô, tại không nhịn được mà cúi xuống hôn lên vầng trán nhỏ

“Sinh nhật bạn mà em nói đây sao? Chết tiệt! Ngày mai em tỉnh lại, tôi sẽ hỏi tội em sau.”