Thẩm Nguyệt An nhíu mày tỉnh dậy. Cô ôm trán, mất một Cúc mới nhớ ra những chuyện xảy ra vào tối qua. Nhìn thấy chiếc áo sơ mi của Tống Thanh Phong trên người mình, cơ thể nhỏ bé khẽ run lên. Nếu như lúc đó Triệu Linh và hắn không kịp thời xuất hiện, thì không biết chuyện kinh khủng gì sẽ xảy ra với cô nữa.

“Dậy rồi sao?” Tống Thanh Phong bước vào trong phòng, đem phần bánh mì áp chảo cùng sữa nóng để lên bàn.

“Thanh Phong...”.

Thẩm Nguyệt An leo xuống giường, chạy đến ôm chầm lấy hắn từ bằng sau. Cô vẫn còn rất sợ khi nghĩ lại chuyện tối qua. Nếu biết Dương Tôn và Huấn Nam lại dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy, có đánh chết Thẩm Nguyệt An, cô sẽ không tham dự bữa tiệc sinh nhật đó.

“Làm sao? Tối qua đi dự tiệc thấy vui chứ? Bạn của em đúng là cực phẩm mà.” Tống Thanh Phong xoay người, không chút lưu luyến gỡ cánh tay Thẩm Nguyệt An đang đặt trên eo mình.

Gương mặt hắn vô cùng nghiêm túc, dường như đang giận. Thẩm Nguyệt An cũng biết bản thân mình sai nên mới nhỏ giọng giải thích:

“Em làm sao biết bọn chúng tại khốn nạn như vậy. Chẳng qua là bạn trai của Triệu Minh Hà nên em mới nể tình đi dự.”

“Thanh Phong, anh giận em sao? Em biết em sai rồi, anh đừng giận mà...” Thẩm Nguyệt An kéo kéo tay Tống Thanh Phong, tại một lần nữa bị hắn gỡ ra.

“Nhìn tôi có chỗ nào giống đang giận. Nhưng mà phải nói cho em nhớ, không phải lần nào em trúng thuốc cũng có tôi ở đó giải tỏa giúp em đâu.”

Ngữ liệu này còn nói là không giận? Thẩm Nguyệt An phụng phịu, hai mắt ươn ướt ngước nhìn Tống Thanh Phong. Hắn cũng nhìn cô, nhưng sau đó tại làm bộ lờ đi chỗ khác. Cô ấm ức xoay người định rời đi tiền bị ai kia kéo lại.

Thẩm Nguyệt An lựa đúng thời cơ òa khóc, Tống Thanh Phong vội ôm lấy cô vào lòng, ngồi xuống ghế.

“Làm sao? Anh nói anh không giận mà. Anh cũng không nạt em, sao lại khóc?”

“Hức, đừng có ngụy biện. Anh giận, rõ ràng đang giận. Anh không thương em nữa oa oa.”

Mặc kệ nước mắt nước mũi tèm lem, Thẩm Nguyệt An vùi mặt vào áo Tống Thanh Phong muốn ăn vạ. Cô là người có lỗi, nhưng không phải hắn là người yêu cô sao? Chuyện tối qua cũng khiến cô sợ hãi lắm rồi, hắn không dỗ cô thì thôi, còn tỏ thái độ lạnh nhạt.

“Ngốc! Ai nói không thương em hả? Bảo bối, anh giúp em xử mấy thằng nhãi ranh kia rồi. Đừng khóc nữa...”

Tống Thanh Phong cúi xuống, dùng tay lau nước mắt trên gương mặt Thẩm Nguyệt An. Hắn hôn nhẹ lên trán cô một cái như để thể hiện sự quan tâm độc nhất của mình dành cho cô gái nhỏ.

“Anh... anh làm gì bọn chúng rồi?”

“Em hỏi về hai tên Dương Tôn và Huấn Nam gì đó sao?”

Thẩm Nguyệt An gật gật.

“Cũng không có gì nhiều.” Tống Thanh Phong bắt đầu bấm ngón tay để liệt kê.

“Bé gãy cánh tay chúng.”

“...”

“Sẵn tiện đá gãy chân chúng.”

“...”

“Xin luôn hàm răng để chúng có cơ hội đi làm răng mới.”

“...”

“Còn có...”

“Có gì nữa?” Thẩm Nguyệt An run run hỏi. Từ nãy đến giờ chưa đủ man rợ sao?

“Thiến luôn công cụ bọn chúng chuẩn bị để gây án.”

“Thiến... hả?” Cô tròn mắt nhìn hắn. Kiếp này của hai tên cặn bã kia xem như bỏ rồi!

“Để cũng không làm gì. Hạng người rác rưởi như vậy, nương tay là có lỗi với xã hội.”

“Thanh Phong, anh đùa em đúng không? Lỡ như bị kiện thì thế nào?” Thẩm Nguyệt An không muốn vì cô mà hắn phải ngồi tù.

“Ngoan, không cần sợ. Bọn chúng dám kiện, anh cho chúng bóc lịch đến cuối đời.”

Tống Thanh Phong không nói đến chuyện này nữa. Hắn sợ thức ăn trên bàn nguội bèn bảo Thẩm Nguyệt An ăn sáng.

“Hôm nay ở nhà nghỉ ngơi một hôm đi. Sáng nay anh có cuộc họp quan trọng ở trường. Bảo bối, anh phải đi đây.”

Hắn bảo Thẩm Nguyệt An cứ ở lại biệt thự, buổi chiều hắn từ trường sẽ lái xe đến đón cô về Tống gia.

Thẩm Nguyệt An ngồi ăn sáng, nghĩ đến Triệu Linh không khỏi đau đầu. Bây giờ cô biết giải thích làm sao về mối quan hệ giữa Tống Thanh Phong và cô cho chị ấy?

Lần sau gặp lại Triệu Linh, không biết cô phải giấu mặt đi đâu nữa!

Vừa ăn, cô vừa lướt điện thoại. Kiểm tra mới thấy tin nhắn của Lý Bội Sam.

Hóa ra ba của cô ấy ở quê bị ngã khi đang thi công công trình, cho nên Lý Bội Sam lập tức đón xe về quê nên mới không đến bữa tiệc sinh nhật.

Thẩm Nguyệt An cảm thấy may mắn cho cô ấy. Cô nghĩ nếu như Lý Bội Sam có mặt ở đó, đám người kia cũng sẽ giở thủ đoạn đê hèn kia với cô ấy.

Gọi điện thoại cho Lý Bội Sam, Thẩm Nguyệt An mới biết ba cô ấy giờ đã ổn. Ngoại trừ bị gãy chân thì cũng không có gì đáng ngại. Chỉ là cô ấy phải ở dưới quê vài ngày để xem tình hình, tuần sau mới có thể trở lại thành phố.

Lại nghĩ đến Triệu Minh Hà, Thẩm Nguyệt An liền gọi cho cô ấy nhưng không thể liên lạc được.

Cho đến đầu buổi chiều, Thẩm Minh Hà đã chủ động liên lạc lại với cô. Giọng nói qua điện thoại có phần hoảng loạn.

“Nguyệt An, tớ thật sự xin lỗi cậu. Nhưng mà tớ thề. tớ thật sự không biết Dương Tôn lại là con người khốn nạn như vậy. Kể cả Huấn Nam nữa... huhu, tớ tin nhầm người mất rồi.”