Mấy ngày, Thẩm Nguyệt An không thấy Triệu Minh Hà đến trường. Cô đi dò hỏi mới biết cô ấy đã nộp đơn bảo lưu để ra nước ngoài du học.
“Thanh Phong, quyết định của Triệu Minh Hà anh không nhúng tay vào chứ?” Ở một góc khuất hành Cang, Thẩm Nguyệt An dồn ai đó vào tường, nheo mắt tra hỏi.
“Không hề! Bảo bối, em đang nghi ngờ chồng của mình đó sao?”
“Làm gì có. Em chi tiện miệng hỏi vậy thôi.”
Thẩm Nguyệt An thấy gần đến giờ học, vội chạy về lớp. Tống Thanh Phong nhìn theo bóng dáng nhỏ dần đi xa, bất giác mỉm cười.
Hắn đúng là đã sai người đến nói chuyện với Triệu Minh Hà, nhưng chỉ để vạch trần bộ mặt xấu xa của tên người yêu bạn đểu cáng của gã. Có lẽ Triệu Minh Hà cảm thấy e ngại khi đối diện với Thẩm Nguyệt An và Lý Bội Sam nên mới chủ động rời khỏi trường Bắc Thâm để đi du học.
Sau chuyện lần đó, mối quan hệ giữa Thẩm Nguyệt An và Tống Thanh Phong không thể giấu Triệu Linh được nữa. Hai người đành phải thừa nhận là đã lén lút yêu đương được một thời gian rồi.
“...”
Tống Thanh Phong ngồi trong phòng làm việc, nhìn qua bản hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, suy tư tính toán.
Mười lăm phần trăm cổ phần này là thứ mà cha hắn đã hứa cho khi Tống Thanh Phong cưới vợ. Hiện tại, hắn chưa cần động đến nó, nhưng tương lai chắc chắn sẽ cần.
Cộc, cộc....
“Vào đi.”
Người bước vào trong phòng là hiệu trưởng trường đại học Bắc Thâm, cậu ruột của Tống Thanh Phong – Cố
Thừa Sinh.
“Cậu....” Tống Thanh Phong lễ phép gật đầu chào, sau đó rót cho ông một cốc nước.
Cố Thừa Sinh ngồi xuống ghế, rút ra trong chiếc cặp táp một tệp hồ sơ, đưa cho Tống Thanh Phong.
“Tài liệu mà cháu cần.”.
“Cảm ơn cậu.”
Trên bàn Càm việc của Tống Thanh Phong là vô số tài liệu liên quan đến công việc làm ăn của Tống thị. Bao năm qua, hắn sống dưới vỏ bọc là một giảng viên đại học, nhưng ít ai biết, hắn lại chính là chủ tịch của tập đoàn Thiên Phong – một đối thủ đáng gờm của Tống thị.
Cố Thừa Sinh nhìn vẻ mặt đăm chiêu của cháu trai mình thì thoáng thở dài.
“Thanh Phong, cháu vẫn quyết định làm đến cùng sao? Dù sao Tống Giang Nam cũng là cha của cháu.”
Ông thật sự không hi vọng, hai cha con bọn họ sẽ trở mặt thành thù.
Tống Thanh Phong ngước lên nhìn cậu mình, trầm ngâm không nói điều gì.
Hắn không còn lựa chọn khác. Đối với Tống Thanh Phong, sự trừng phạt những kẻ có tội chính là cách tốt nhất để xoa dịu nỗi đau của người đã khuất, mặc cho nó có thể vô tình làm tổn thương một số người...
“Cậu, đừng nói chuyện này nữa. Tối nay cậu rảnh không? Cháu dẫn bạn đến chỗ cậu ăn một bữa cơm, được chứ?”
“Bạn nào? Bạn gái sao?” Cố Thừa Sinh bật cười, hỏi đùa hắn.
Không ngờ, đáp lại là một cái gật đầu chắc nịch.
“Ặc... hôm nay còn biết đùa nữa à?”
“Cháu không đùa. Thật sự là bạn gái.”
Tống Thanh Phong đã suy nghĩ kỹ, quyết định dẫn Thẩm Nguyệt An đến gặp cậu của mình. Sau này bọn họ chính là người một nhà, chào hỏi, ăn với nhau một bữa cơm làm quen trước là điều tốt.
Thẩm Nguyệt An nghe tối nay Tống Thanh Phong sẽ đưa mình đến nhà cậu dùng bữa tối, không khỏi sửng sốt.
“Gấp... gấp như vậy?”
“Ăn cơm thôi mà. Em yên tâm, cậu của anh rất dễ tính, tuyệt đối sẽ không gây khó dễ với em đâu.”
Hắn trấn an là vậy, thế nhưng Thẩm Nguyệt An vẫn vô cùng căng thẳng. Cô không biết mang gì đến biếu Cố Thừa Sinh, bàn bạc với Tống Thanh Phong một hồi, quyết định mua một giỏ trái cây lớn.
Bàn ăn ba người lại có vô số món ăn. Toàn bộ đều do Cố Thừa Sinh tự mình nấu.
Thẩm Nguyệt An mới phát hiện, có lẽ Tống Thanh Phong nấu ăn ngon như vậy, một phần là di truyền từ đằng ngoại.
“Nguyệt An, chúng ta đã từng gặp nhau chưa?”
Cố Thừa Sinh nhìn thấy cô gái trước mặt, cảm thấy rất có ấn tượng.
Thẩm Nguyệt An đang cắn dở miếng thịt trong miệng, không tự chủ được mà ho lên sặc sụa.
“Chưa... tất nhiên là chưa ạ. Cậu à, chúng ta là lần đầu gặp mặt.”
Thẩm Nguyệt An vừa ăn vừa cầu nguyện, Cố Thừa Sinh mau quên đi cái hôm ở trước thư viện đã nghe cô mắng đứa cháu trai yêu quý của ông ấy sẽ ế suốt đời.
“Vậy sao?” Cố Thừa Sinh bật cười, chu đáo nhắc nhở Tống Thanh Phong gắp thức ăn cho Thẩm Nguyệt An.
“Hai đứa định bao giờ sẽ tổ chức đám cưới. Cậu mong có cháu lắm rồi đây.”
Trên danh nghĩa thì hai người đã kết hôn, thế nhưng người cậu ruột như Cố Thừa Sinh còn chẳng biết chuyện này. Thẩm Nguyệt An cắn nhẹ đầu đũa, nhìn sang Tống Thanh Phong. Không ngờ hắn lại có thể thoải mái hỏi lại:
“Cậu muốn bao nhiêu đứa? Một đội bóng nhé? Đủ không?”
“Như thế còn được. Cậu chờ hai ðứa báo tin tốt đấy!”
Hai cậu cháu hăng say bàn luận. Thẩm Nguyệt An ngồi bên cạnh Tống Thanh Phong thì ngượng ngùng cúi đầu. Cái gì mà sinh cả một đội bóng chứ? Hắn không định kế hoạch hóa gia đình sao?
Một bữa ăn tuy ít người nhưng lại vô cùng nồng ấm. Thẩm Nguyệt An cũng khá bất ngờ khi biết Cố Thừa Sinh chỉ sống có một mình. Nói cách khác, ông vẫn chưa lập gia đình và cũng chưa từng có ý định kết hôn. Nhà họ Cố neo người, Tống Thanh Phong chính là người thân duy nhất của ông ở thời điểm này. Chẳng trách, tình cảm giữa hai cậu cháu lại gắn bó đến như vậy.