Hôm sau, Tống Thanh Phong cùng hai anh em nhà họ Triệu đã đến sân bay đón Diệp Yên. Triệu Bách Niên còn mua một bó hoa hồng thật lớn để tặng cho cô ấy.

“Ra đón em là được rồi. Còn mua hoa để làm gì?”

“Mừng em trở về. Mua một bó hoa không được sao?” Triệu Bách Niên gãi đầu cười.

Diệp Yên nhận lấy bó hoa, nhẹ giọng nói lời cảm ơn. Lần này cô ấy trở về nước cũng chỉ là thuận theo ý muốn của cha mẹ.

Thẩm Nguyệt An không biết Tống Thanh Phong còn có một người bạn thân khác giới, hơn nữa lại vô cùng xinh đẹp, giỏi giang. Diệp Yên hai mươi chín tuổi, trước khi trở về nước đã bảo vệ thành công luận án tiến sĩ tại Đức.

Diệp Yên nhận lời mời của cậu ruột Tống Thanh Phong, về trường đại học Bắc Thâm công tác một thời gian.

Thẩm Nguyệt An từng thấy Diệp Yên mấy lần trong trường, cảm thấy có chút tò mò về người con gái này. Thế nhưng mỗi lần cô gợi chuyện hỏi Tống Thanh Phong, hắn đều trả lời sơ sài rồi chuyển sang chủ đề khác.

Cô luôn cảm thấy nếu như nhắc đến Diệp Yên, Tống Thanh Phong sẽ có điều gì đó muốn trốn tránh.

Buổi tối Thẩm Nguyệt An tắm xong thì đổ hạt cho Lulu ăn. Thế nhưng cô lại không thấy cún con của mình đâu, đi từ trên nhà xuống dưới vẫn không thấy.

"Lulu... lulu à?"

Cô lắng tai, nghe thấy tiếng Lutu sủa vọng ra từ một căn phòng gần đó. Thẩm Nguyệt An vội đến kiểm tra thử, không ngờ cún con của cô tại đang ở trong phòng đọc sách của Tống Thanh Phong.

Đây là lần đầu tiên cô bước vào trong căn phòng này, nhìn xung quanh đâu cũng là sách. Ở chính giữa căn phòng còn có một chiếc bàn làm việc lớn.

“Lulu à, mau ra ngoài thôi.”

Thẩm Nguyệt An vừa định bế Lulu ra ngoài, vô tình nhìn thấy khung ảnh đặt trên bàn làm việc. Bên trên là ảnh chụp Tống Thanh Phong cùng những người bạn của hắn. Ngoài Triệu Bách Niên và Diệp Yên còn có một người thanh niên nữa.

“Nguyệt An...”

Thẩm Nguyệt An nghe thấy tiếng gọi, giật mình đập tay khiến khung ảnh úp xuống.

“Em đang làm gì trong phòng này vậy?”

Tống Thanh Phong bước đến, sắc mặt vô cùng căng thẳng.

Hắn kéo tay Thẩm Nguyệt An ra khỏi khung ảnh, ánh mắt nhìn cô như đang chất vấn.

"Em..."

“Mau đi ra ngoài.” Chưa kịp để Thẩm Nguyệt An giải thích, Tống Thanh Phong đã muốn đuổi cô ra bên ngoài.

Thẩm Nguyệt An nhìn xuống khung ảnh, muốn lật nó lên để lại vị trị ban đầu. Không ngờ Tống Thanh Phong tại dứt khoát kéo khung ảnh vào bên trong, lần nữa úp nó xuống.

“Anh nói em đi ra ngoài, nghe không rõ sao?”.

“Lúc mới chuyển về đây đã dặn em như thế nào? Phòng đọc sách của anh rất không muốn bị người khác làm phiền.” Tống Thanh Phong bồi thêm một câu, nhất thời khiến Thẩm Nguyệt An càng thêm ấm ức.

“Tống Thanh Phong, anh đâu cần nặng lời như vậy. Em thấy ảnh anh chụp với bạn nên muốn xem qua một chút thôi, anh xem cũng không làm hư hỏng gì cả.

“Em khiến anh khó chịu. Em sai, em xin lỗi.” Thẩm Nguyệt An khịt mũi, vội bế Lulu trở về phòng của mình.

“Không phải như vậy. Nguyệt An...” Tống Thanh Phong vội đuổi theo, thế nhưng hắn có gõ cửa nhiều như thế nào cô cũng không thèm đáp lại.

Thẩm Nguyệt An nằm trên giường, cuộn tròn trong chiếc chăn mềm mại. Nước mắt cô tự nhiên ứa ra, cổ họng nghèn nghẹn như bị thứ gì đó chặn lại.

Mặc cho Lufu liếm chân an ủi, Thẩm Nguyệt An vẫn không buồn để ý đến.

Tống Thanh Phong lại vô lý nổi nóng với cô như vậy. Lẽ nào là vì cô động vào bức ảnh đó nên hắn mới không thích sao?

“Nguyệt An, xuống ăn cơm đi.” Tống Thanh Phong gửi tin nhắn cho cô.

Thấy Thẩm Nguyệt An không trả lời, hắn bèn gọi điện thoại. Cô không thèm nghe máy, lát sau đã nghe thấy tiếng rục rịch mở cửa.

Thẩm Nguyệt An quên béng đi là hắn có chìa khóa dự phòng. Chẳng phải căn biệt thự này thuộc sở hữu của hắn sao?

Cô vớ lấy chiếc gối, bịt lấy tai để không nghe hắn nói.

“Bảo bối, ăn cơm thôi. Cơm canh nguội lạnh sẽ không tốt cho sức khỏe.”

Tống Thanh Phong ngồi lên giường, nhẹ nhàng gỡ chiếc gối ra.

“Em chưa đói. Anh ăn trước đi, một lát nữa thấy đói em sẽ tự hâm lại thức ăn.”

Thẩm Nguyệt An quay lưng lại, không ngờ Tống Thanh Phong lại nằm hẳn xuống giường, áp sát lồng ngực vào lưng, ôm lấy cô.

“Anh xin lỗi, lúc nãy là anh tức giận vô cớ khiến em chịu ấm ức. Bảo bối, đừng giận nữa có được không?”

Lúc nãy, Tống Thanh Phong sợ Thẩm Nguyệt An nhìn thấy tài liệu kinh doanh hắn để trên bàn làm việc nên mới vội đuổi cô ra ngoài, hoàn toàn không có ý gì khác. Thế nhưng Thẩm Nguyệt An tại hiểu Cầm hắn vì cô động vào tấm ảnh kia, cho nên Tống Thanh Phong mới giận.

“Hay là em giận anh cũng được, nhưng phải ăn cơm trước đã. Ăn no rồi mới có sức mà giận.” Tống Thanh Phong vừa nói, vừa cọ mũi vào sau gáy Thẩm Nguyệt An khiến cô rất nhột.

Cuối cùng không thể chịu được nữa, cô quay sang bặm môi nhìn hắn:

“Ai thèm giận anh chứ? Em không có trẻ con như vậy.”

Nhìn thấy gương mặt tội nghiệp của Tống Thanh Phong, Thẩm Nguyệt An cố nén cười. Ai ngờ nhân lúc cô không phòng bị, hắn ngồi thẳng dậy, bế thốc cô lên. Thẩm Nguyệt An loạng choạng bám tay vào lưng hắn.

“Vậy xem như chúng ta làm hòa đi! Bảo bối, xuống dưới ăn cơm nào, anh có nấu món canh khổ qua thịt bò mà em thích, ngon lắm...”