Ngày cuối tuần, Thẩm Nguyệt An định rủ Tống Thanh Phong ra biển ngắm bình minh. Thế nhưng hi lại bận đi công tác, cô chỉ đành ở nhà chơi với Lulu cho qua một ngày tẻ nhạt.
Tống Thanh Phong đi từ rất sớm, lúc này Thẩm Nguyệt An còn nằm trên giường ngủ. Hắn cúi đầu hôn trán vợ nhỏ, cất giọng ấm áp:
“Bảo bốii, anh sẽ tranh thủ về sớm. Em nói thèm bánh mật ong đúng không? Buổi chiều về sẽ mua cho em."
Thẩm Nguyệt An dụi mắt gật đầu. Tống Thanh Phong kéo chăn đắp cho cô gái nhỏ, đứng thêm một lúc mới rời khỏi phòng.
Hắn nói dối cô đi công tác, nhưng thực chất là cùng hai anh em nhà họ Triệu và Diệp Yên đến vùng Vân Nam để thăm mộ của Vĩnh Khang.
Tống Thanh Phong lái xe đến điểm hẹn. Quả không ngoài dự đoán, Phương Hiểu Lam lại bám theo Diệp Yên trong chuyến đi này.
“Chú và dì không yên tâm để Diệp Yên đi một mình, cho nên mới bảo tôi đi cùng với em ấy.".
Triệu Linh nhếch môi cười nhàn nhạt. Mấy người họ trở nên vô hình từ khi nào vậy? Bao nhiêu đây người không thể lo nổi cho Diệp Yên sao?.
“Được rồi, mọi người mau lên xe để xuất phát nào.” Triệu Bách Niên cất hành lý vào cốp xe, sau đó mở cửa để Diệp Yên ngồi vào.
Phương Hiểu Lam định ngồi bên ghế lái phụ cạnh Tống Thanh Phong, thế nhưng Triệu Linh đã kịp ngăn lại.
“Chị ngồi phía sau với hai người họ đi. Em bị say xe, chỗ này để cho em.”
Nói xong, Triệu Linh đóng sầm cửa xe ô tô lại. Tống Thanh Phong ngồi bên cạnh mím môi nhịn cười, sau đó còn giơ ngón tay cái lên để tán thưởng cô ấy.
Đoạn đường đi đến Vân Nam, hắn có ghé vào trạm dừng chân một lần. Triệu Bách Niên, Diệp Yên và Phương Hiểu Lam ra bên ngoài ăn sáng, ở trong xe chỉ còn Triệu Linh và hắn.
Thẩm Nguyệt An ở nhà buồn chán nên nhắn tin than thở với Triệu Linh. Vốn dĩ, Thẩm Nguyệt An không biết cô ấy đang ở cùng Tổng Thanh Phong.
“Anh không nói với Nguyệt An về chuyến đi này sao?”
Tống Thanh Phong lắc đầu. Đây đâu phải chuyện vui vẻ gì, hơn nữa, hắn không muốn kể với cô cũng là vì không muốn nhắc đến nỗi đau trong quá khứ.
“Triệu Linh, em cũng thấy mà, những chuyện như vậy vốn không nên nói.
“Em biết, nhưng mà hai người chẳng phải đang yêu đương sao? Tự nhiên lại nói với Nguyệt An rằng anh đi công tác. Nói sao thì nói, đó vẫn là một lời nói dối.
Hắn hết cách, không thể phản biện lại lời của Triệu Linh đành im lặng. Tống Thanh Phong đã không muốn nói, Triệu Linh cũng không thể vạch trần hắn với Thẩm Nguyệt An được.
Lái xe suốt ba tiếng đồng hồ, vừa đến nơi, Diệp Yên đã ra mộ của Vĩnh Khang, khóc nấc một trận.
Năm đó, bọn họ tổ chức một chuyến đi dã ngoại mừng sinh nhật tuổi hai mươi tư của Vĩnh Khang. Những tưởng sẽ có một kỷ niệm vui vẻ cùng nhau, ai biết được lại xảy ra một thảm cảnh đổ máu.
Tống Thanh Phong đụng độ với một đám người rồi bị bọn chúng bắt đi. Hắn bị tra tấn một cách dã man, cho đến khi được Vĩnh Khang và Triệu Bách Niên tìm đến giải cứu.
Triệu Bách Niên vì cứu hắn chịu một nhát dao vào vai. Vĩnh Khang lại thay hắn đỡ một viên đạn xuyên qua ngực.
Câu cuối cùng Vĩnh Khang nói với Tống Thanh Phong lúc hấp hối, chính là hãy thay anh chăm sóc cho Diệp Yên thật tốt.
Tổng Thanh Phong đốt giấy vàng cho người bạn quá cố, lồng ngực thắt quặn. Ba mươi sáu năm trong cuộc đời, hắn đã phải chịu hai nỗi đau đớn tột cùng là mất đi mẹ và người bạn thân nhất.
Đến tận bây giờ đám người trong trận ẩu đả kia vẫn nhởn nhơ ngoài xã hội. Hắn lại không có cách nào tìm ra danh tính bọn chúng.
Gần chiều, mọi người trở về căn nhà sàn gỗ gần khu mộ, đem bếp đã chuẩn bị sẵn ra nấu nướng.
Ngôi nhà này là chính tay Vĩnh Khang thiết kế và xây dựng. Anh còn nói nơi đây sẽ là tổ ấm của mình và Diệp Yên lúc về già.
Không khí xung quanh an lành, trong trẻo, thế nhưng lòng ai cũng rất nặng nề.
“Diệp Yên, anh biết là em không có tâm trạng, nhưng hãy ăn một chút đi. Đừng để bản thân mình chịu đói.” Triệu Bách Niên gắp thức ăn cho Diệp Yên. Cô ấy cứ thất thần như vậy, anh thấy xót xa vô cùng.
Phương Hiểu Lam tranh thủ lúc mọi người nghỉ ngơi, ra ngoài chụp vài bức ảnh thiên nhiên rồi đăng lên mạng xã hội.
Còn kèm theo ảnh của cô ta lúc ngồi trên xe ô tô của Tổng Thanh Phong nữa.
Thẩm Nguyệt An nằm ở nhà, nhàn rỗi lướt xem tin tức trong vòng bạn bè, vô tình nhìn thấy bài đăng của Phương Hiểu Lam.
Chính cô ta đã cố tình kết bạn với Thẩm Nguyệt An, mục đích cũng chỉ để cô nhìn thấy bài viết này.
Tiêu đề bài đăng vô cùng đơn giản “Cuối tuần cùng bạn bè” và kèm theo một icon hình trái tim ở cuối.
Thẩm Nguyệt An soi ra một số chi tiết quan trọng để kết luận Phương Hiểu Lam đi cùng Tống Thanh Phong.
Trong một tấm hình, Thẩm Nguyệt An nhìn ra cô ta ngồi trong xe ô tô của Tống Thanh Phong. Bởi vì trên phần tựa ở hàng ghế phía sau, cô đã để con gấu nhỏ mà lần trước hắn gặp trong trung tâm thương mại cho mình.
Ở một tấm hình khác, Phương Hiểu Lam chụp ảnh đang nướng thịt, không biết là vô tình hay cô ý lại chụp dính áo khoác của Tống Thanh Phong đặt trên ghế đẩu.
Có lẽ bọn họ đang đi dã ngoại cùng nhau...
Thẩm Nguyệt An siết chặt chiếc điện thoại, hít sâu một hơi rồi gọi cho Tổng Thanh Phong.
Hắn không nghe máy, cô liền nhắn tin hỏi:
“Thanh Phong, anh đang ở đâu vậy?”
Mười lăm phút sau mới có tin nhắn phản hồi.
“Tất nhiên là ðang trong phòng hội thảo rồi. Bảo bối, mới mấy tiếng không gặp đã nhớ anh rồi sao?”
Thẩm Nguyệt An trợn mắt nhìn màn hình điện thoại, cảm giác như vừa bị ai đó tạt cho một gáo nước lạnh.
Đi công tác sao? Mẹ nó! Nói dối, định lừa ai chứ?